Hàn Quốc-Cuộc sống mới!
← Ch.02 | Ch.04 → |
Buổi trưa hôm đó nó đã lên máy bay sang Hàn Quốc. Thiên Minh định ra sân bay tiễn nó nhưng bị nó cản lại vì nó muốn ra đi trong lặng lẽ. Sau gần 1h đồng hồ ngồi trên máy bay, nó đã đặt chân xuống sân bay quốc tế Icheon, Seoul, Hàn quốc. Ngắm nhìn dòng người qua lại đông đúc ở sân bay mà nó thấy mình sao lạc lõng quá ""Phải cứng rắn lên nào, hãy quên hát những thứ ở Việt Nam đi, từ bây giờ mày sẽ phải làm lại mọi thứ từ đầu... Yun JiHoon"". Nó tự động viên bản thân rồi nhanh chóng lấy lại khuôn mặt lạnh lùng thường thấy
Ra khỏi phi trường, dòng người từ tứ phía trở nên nhộn nhịp hơn khi nó xuất hiện. Biết làm sao được, nó đẹp đến thế cơ mà, dáng người cao, 3 vòng siêu mẫu đáng ganh tỵ, khuôn mặt đẹp nghiên nước nghiên thành. Hôm nay nó mặc đồ cực phong cách và đậm chất quý tộc, mắt kẻ eyeline đậm, tóc búi cao xinh xắn, tạo nên sự hài hòa nữ tính với chiếc đầm liền trắng với những đường may tinh tế của SJSJ Sless khoe đôi chân thon thả và vòng eo con kiến. Giày cao gót hở mũi đính kim sa lấp lánh của Louis cùng túi quai đeo hồng của Dior càng tôn vẻ đẹp sang trọng và quý phái cho nó.
Nó đi qua ai cũng phải ngoái nhìn vì vẻ đẹp nữ tính của nó nhưng tuyệt nhiên không có ai dám đến gần vì đôi mắt sắc lạnh nhưng không kém phần lạnh lùng khiến nó đi tới đâu thì mọi người tự động dạt sang hai bên cho nó đi qua
Nó đang đi thì một người đàn ông mặc vest tiến đến và chắn ngang đường nó.
-Chào cô, tôi là thư ký Jang Chang Uk. Thư Ký riêng của giám đốc Oh YUBIN-Tập đoàn điện tử LG. Mời cô theo tôi
Jihoon không nói gì, thả đống hành lý của mình ngay trước mặt thư ký Jang rồi đi tiếp. Khi đi ngang qua thư ký Jang, một cái liếc nhìn chỉ 1s hoặc ít hơn rồi nó lại đi tiếp. Đôi mắt vô cảm nhìn thẳng như chẳng có gì.
Phải mất gần 5 giây hồn vía của Thư ký Jang mới quay trở lại thân xác. Nhanh chóng lấy lại tinh thần, thư ký Jang đẩy theo xe hành lý rồi theo nó ra ngoài
Trước cửa sân bay, Thư ký Jang mở cửa xe cho nó. Nó vẫn im lặng rồi bước thẳng vào trong còn thư ký Jang thì cất hành lý của nó vào cốp xe rồi mới bước vào xe
- Tôi có thể hỏi cô một vài câu hỏi được không?
Ngồi trong xe TK. Jang lên tiếng phá tan không khí im lặng bao trùm. Tuy nhiên thay vì trả lời, Jihoon chỉ im lặng và nhìn ra ngoài cửa xe. Mặc dù vậy, TK. Jang vẫn tiếp tục vì nghĩ rằng ""im lặng là đồng ý""
-Tôi hơi thắc mắc, sao cô Ji Hoon không chờ cho đến khi học xong cấp 3 rồi hãy sang Hàn Quốc du học. Sang đây sớm như vậy liệu có ổn không?
-... _ Lại là một sự im lặng Jihoon vẫn nhìn ra bên ngoài mặc kệ Tk. Jang bắt đầu thấy khó chịu.
-Hình như cô không thích nói chuyện lắm thì phải, hay cô không biết nói tiếng hàn?
-... _ Vẫn là một sự im lặng, TK. Jang không còn cách nào khác đành phải im lặng vì thấy ""hình như mình hơi vô duyên""
JiHoon vẫn nhìn ra cửa, ánh mắt vô hồn không chút cảm xúc. Mặc dù vậy, trên suốt đường về, Tk. Jang vẫn khẽ liếc nhìn nó qua gương mấy lần. Phải công nhận nó đúng là một đại mĩ nhân mà, trái tim của tk. Jang hình như đã lệch đi vài nhịp
-Dừng-xe-lại-đi
Bất chợt, một giọng nói lạnh lùng vang lên làm Tk. Jang nổi hết cả da gà. Không sai, nó vừa nói... tuy nhiên, biểu cảm trên gương mặt thì vẫn không hề thay đổi
-Sao cơ_ Tk. Jang như vẫn chưa tin được điều mình vừa nghe, sửng sốt hỏi lại
-Tôi bảo dừng xe_vẫn cái giọng lạnh tanh đó
-Nhưng mà giám đốc đã dặn tôi phải...
-Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa!
-Vâng
Chiếc xe táp vô lề và dừng lại, nó nhanh chóng xuống xe và bước đi, không thèm liếc nhìn Tk. Jang dù chỉ một lần
¤ Sáng mùa đông ở Seoul, tuyết trắng xoá ngập cả lối đi, mở ra trước mắt nó là một không gian vô cực. Nó sững lại, đứng yên lặng và bỗng...
Trắng... mờ ảo nhưng không rõ hình
Màu trắng của tuyết sao... ra vậy... mùa đông thật sự đã đến rồi. Giơ tay giữ lấy vài bông tuyết bé nhỏ. Tuyết không lạnh, rất nhẹ, mềm mại và mang đến chút cảm giác ấm áp, thật kì lạ.
Nhanh chóng lấy lại sự lạnh lùng trên gương mặt mình, nó bước tiếp, bước đi nhanh hơn, hình như nó đã sai khi quyết định đi dạo một mình như thế này. Nó cứ bước, bước tiếp, không biết là sẽ đi đâu, chỉ mong có thể nhanh chóng bước ra khỏi không gian lạnh lẽo này, càng nhanh càng tốt.
Rồi đột nhiên nó nghe tiếng chân người, rất nhiều người, nặng nề, nó ngó qua thì thấy một tên con trai đang chạy về phía nó, chính xác là chạy đến chỗ nó đứng, thấy người lạ, nó quay lưng bỏ đi. Nhưng.. hắn... hắn níu tay, xoay người nó lại và.. ôm chặt lấy nó, rồi hắn cúi xuống, hôn nó, nhẹ nhàng, thân thiết như thể hai người đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi ...............
Nó giật mình, cố đẩy cái tên lạ hoắc đó ra, nhưng càng đẩy thì hắn càng ôm chặt hơn, nó cảm thấy khó chịu, nhưng nó không thể la lên được .... Nó nghe tiếng rất nhiều người la lên.
"nhanh lên! tìm đi. Đừng để nó thoát, lần này mà không bắt được thằng đó, tao thắt cổ tụi bay!!"
Bọn chúng đảo mắt khắp xung quay và dừng lại trước cảnh một đôi tình nhân đang "hôn nhau say đắm", thấy cảnh tượng không được đẹp mắt cho lắm bọn chúng liền chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Nó đã hiểu tên con trai này là người mà họ tìm, và nó đang là thứ giúp hắn thoát khỏi sự truy bắt của đám người kia.
- Câm miệng, nếu không tôi giết cô luôn đó. _ Hắn khẽ nghiếng răng
Nó tức tối, hắn vẫn không chịu kết thúc nụ hôn chết tiệt này dù đám người kia đã bỏ đi từ nãy giờ.
-Vậy thì để tôi giúp anh nhé. _nó thì thầm vào tai hắn.
Nói rồi nó cắn vào môi hắn, cắn mạnh đến mức bật cả máu khiến hắn giật mình phải buông nó ra mà lấy tay quẹt lên miệng lau nhẹ
- máu... con nhỏ này, làm cái gì vậy hả? _hắn hét lên
- Cắn vào môi anh _Nó đáp tỉnh bơ
- Chỉ là 1 nụ hôn thôi mà, thôi được, tôi biết rồi.. _hắn nhếch miệng cười rồi đưa tay vào túi _Cô muốn bao nhiêu?
-100 tỷ won? _nó thản nhiên đáp
-Cái gì? _hắn giật mình khi nghe nó nói _100 tỷ won... cô đùa à... _hắn lại nhếch môi cười _cô nghĩ mình là ai hả?
-Chính anh hỏi tôi muốn bao nhiêu còn gì? _nó thản nhiên đáp _sao? Không có đủ tiền à..
-Haizz... thôi được rồi _nói rồi hắn lôi ra một tờ séc, hắn giơ lên trước mặt nó _10 triệu này cho cô, coi như là tiền bồi thường
Nó nhìn thẳng vào nụ cười nham nhở của hắn, nó cầm lấy số tiền, như thể chỉ chờ nó cầm lấy.
-Quá đủ đúng không.. cỡ cô chỉ có thế thôi _ hắn cười lớn
-Nói xong chưa? Giờ đến lượt tôi!
Hắn chưa kịp nói gì, Jihoon đã quơ tay, tát một cái thật mạnh vào mặt hắn.
-Cô dám.... _hắn sững sờ đưa tay lên má.
- Đau lắm sao _Nó nói rồi quơ tay, ném sấp tiền đó vào mặt hắn _ Coi như là tiền bồi thường... Quá ít đúng không, nhưng cỡ anh chỉ đáng chừng đó thôi.
....
Jihoon quay lưng bước đi, nó tự thì thầm, tức tối - "xem như bố thí một nụ hôn "
Hắn nhìn nó cất bước xa dần mà không nói nên lời, nhìn tiền rơi lả tả dưới chân rồi lại bật cười, với lòng tự trọng cao ngất trời, hắn cất bước đi mà không thèm nhặt lại 1 tờ.
...............................................................................
"Két" tiếng bánh xe phanh gấp trước một căn biệt thự đậm chất cổ điển ở ngoại ô. Vệ sĩ nhanh chóng cầm ô chạy ra mở cửa xe, đón chủ nhân vào nhà.
Hắn xuống xe, đứng dưới sân nhà, thỉnh thoảng lại đưa tay lên xoa mặt cho đỡ đau. Bước vào nhà, ba và ông nội hắn đang ngồi đánh cờ vây còn mẹ hắn thì đang ngồi đọc báo
-Chào cả nhà, con đã về!
Hắn lễ phép chào cả nhà, đó mới chính là hắn- ở ngoài lạnh lùng tàn ác đến đâu thì về nhà hắn ngoan hiền, lễ phép đến đó
-oh, Woobin, con về rồi à, ăn uống gì chưa con _mẹ hắn đặt tờ báo xuống rồi quay lên mỉm cười hỏi hắn.
-Dạ con ăn rồi. Mẹ gọi con về có chuyện gì vậy ạ? _hắn tò mò hỏi
-Àh, mẹ có một người bạn ở Việt Nam cho con gái sang Hàn Quốc du học. Sợ ở một mình nguy hiểm nên nhờ mẹ cho con cô ấy ở nhà mình một thời gian _mẹ hắn ôn tồn nói
-Quản gia Chu, lên gọi con bé xuống đây_ba hắn vui vẻ nói
-Dạ vâng_ Quản gia Chu khẽ gật đầu rồi chạy vội lên lầu
*Hắn lại đưa tay lên xoa mặt và thầm nghĩ "con nhỏ đáng ghét, tát gì mà mạnh thế không biết. Tôi mà gặp lại thì cô chết với tôi" _Hắn mới nghĩ xong thì nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ trên cầu thang
-Cô chú gọi cháu.
Mẹ hắn cười và nhẹ nhàng giới thiệu
-Đây là Woobin, con trai cả của cô _giới thiệu với nó xong, cô Yubin-tức mẹ hắn quay lại nói với hắn. _đây là Jihoon, người mà mẹ vừa nhắc đến
Hắn nhìn lên rồi mắt hắn trợn ngược lên, mở to hết mức. Nó cũng ngạc nhiên không kém, như thể nhìn nhầm người
-Anh... _nó nói không nên lời
-Àh, hóa ra người mà mẹ nói đến là... _hắn bật cười thành tiếng làm cả nhà ngạc nhiên
-Hai đứa quen nhau à _chú Woollim, tức ba hắn thắc mắc hỏi
Nó chưa kịp định thần lại thì hắn đã bước lại gần và quàng tay qua vai nói bật cười đầy nham hiểm
-Cả nhà yên tâm, con và cô ấy thân nhau lắm.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |