Vay nóng Tima

Truyện:Thắp Sáng Niềm Tin - Chương 02

Thắp Sáng Niềm Tin
Hiện có 11 chương (chưa hoàn)
Chương 02
Ác mộng
0.00
(0 votes)


Chương (1-11 )

Siêu sale Lazada


 -Chắc bà cũng biết... là một người mẹ thì phải hiểu rõ con của mình thích điều gì, sợ điều gì nhất đúng không. Còn bà thì sao, bà có biết không, chủ tịch Kang _nó lạnh nhạt nói rồi đi thẳng ra cửa

 -Thiên Kim, con đứng lại... _bà ta nói vội theo

 -Đừng gọi tôi là con, bà không có quyền và cũng không có đủ tư cách... _nó dừng bước quay lại trừng mắt nhìn bà ta

 -Con quá đáng lắm rồi đấy biết không... dù con không nhận ta là mẹ nhưng mẹ vẫn là người sinh ra con, con tưởng ta thích làm việc quần quật suốt ngày như vậy sao... con cũng phải hiểu cho ta chứ _ bà ta phẫn nộ nói

 -Vậy không lẽ bà nghĩ gia đình này thành ra như vậy là lỗi của tôi sao... _ Nó nói rồi quay lưng bỏ đi. Bà ta nhìn nó mà đau lòng, sao nó có thể đối xử với bà như thế chứ

¤ " Trong đêm mưa, trên con đường vắng, một cô bé trên người bê bết máu, ngồi trên vỉa hè, mắt hướng về chiếc xe đang bốc cháy ở giữa đường và khóc nức nở, miệng không ngừng gọi to

-Ba ơi... ba... huhu... ba àh..."

Thiên Kim giật mình tỉnh giấc. Nhìn xung quanh, bóng tối bao trùm... nó đẩy người ngồi dậy, lấy tay lau những giọt mồ hôi rơi xuống má

Mưa... tiếng mưa ù ù bên tai nó

Mắt nó bỗng mở căng, hai bàn tay xiết chặt. Người nó run lên. Nó bắt đầu thấy mất bình tĩnh và nhanh chóng lao ra khỏi giường, chạy về phía tủ, lấy ra một lọ thuốc gì đó. Đổ thuốc ra lòng bàn tay, không biết là bao nhiêu nhưng rất nhiều. Vỏ thuốc nằm lăn lốc dưới đất... vài viên thuốc bắn tung tóe ra. Nó nuốt khan và cho cả nắm thuốc vào miệng, rồi dùng hết sức nuốt trôi hết xuống họng

Mưa... vẫn tiếp tục... tí ta... tí tách... lách tách như xé từng kí ức

Thiên minh bước đi trên hành lang "Ào" tiếng mưa ngày một to và rõ làm Thiên Minh cảm thấy bất an... Thiên minh cất bước chạy đi... thật nhanh... về cuối hành lang... cậu cảm thấy có điều chẳng lành

*Phòng Thiên kim

Lúc nào cũng vậy, trong căn phòng này, bóng tối luôn bao trùm, sự lặng yên tĩnh mịch, cảm giác rợn người.

"Rầm" cánh cửa chính bật ra, thật mạnh. Thiên minh chạy vào, dừng ở giữa phòng, cậu thở không ra hơi vì mới chạy mộtđoạn dài

Cậu sững người và ớn lạnh vì cảnh tượng trước mắt mình, cả căn phòng của nó bây giờ như một đống đổ nát, nhìn vào người ta có thể liên tưởng đến một cuộc chiến vừa xảy ra ở đây. Nhưng Thiên Minh biết chẳng có cuộc chiến nào cả. Trong lúc mất bình tĩnh và không điều khiển được bản thân, Thiên Kim đã đập phá đồ đạc trong phòng một cách không thương tiếc chỉ để lấy lại sự bình tĩnh

Từ từ bước vào trong, cậu dừng lại khi nhìn thấy nó đang ngồi dựa tường, bàn tay đặt úp dưới đất. Một tay nó đặt lên một khung ảnh đặt úp dưới sàn... đôi mắt vô hồn, nhìn vào khoảng tối... như nhìn về một nơi xa xăm. Nhìn thấy cảnh này, tim cậu bỗng đau nhói. Đã 8 năm rồi, cứ mỗi đêm mưa, trong căn phòng này, cảnh tượng này lại diễn ra

Thiên Minh bước tiếp và tiến về phía nó nhưng dường như nó không hề quan tâm

 -Em sao rồi...

 -... _Không một tiếng trả lời, đúng như cậu nghĩ

 - Anh biết... tâm trạng của em hiện tại tệ như thế nào... anh biết, trong thâm tâm, em luôn thấy có lỗi về cái chềt của ba nhất... và anh chắc chắn rằng em biết rõ, vụ tai nạn đó.. chỉ là một vụ tai nạn bình thường thôi đúng không

 -... Thiên kim vẫn lặng yên, đôi mắt không rời đi, nét mặt ko thay đổi

 -Anh biết, em là người một khi đã quyết định làm điều gì thì mãi mãi sẽ không thay đổi... cho nên để em ra đi... là để giả thoát cho em

Biết là nó vẫn sẽ tiếp tục im lặng nên Thiên Minh không nói gì nữa, quay người... định ra khỏi phòng nhưng, cậu chợt khựng lại

 -Tại-sao-không-hận-em _Giọng Thiên Kim lại cất lên, thật hiếm khi nghe thấy

 -Vì đó vốn dĩ không phải lỗi của em_Thiên minh quay đầu nhìn lại _ anh từng nói rồi, người có lỗi không phải em... mà là anh... bởi vì anh vô dụng... không đủ khả năng che chở cho em, khiến em thành ra như vậy... vậy nên làm sao anh có thể hận em được chứ

- Nhưng, đêm hôm đó, chính em là người dục ba về nhà. Là lỗi của em... vì em mà ba... ra đi_Thiên kim ngoảnh lên nhìn anh mình, nó không khóc, không thắc mắc, bình thản như tờ

 -Nhưng anh... _Thiên Minh định nói gì đó nhưng nó lại cúi đầu xuống nên cậu lại thôi

 -Em muốn ở một mình, anh ra ngoài đi

 -Thiên Kim à...

 -Ra-ngoài... _TK gắt lên, thật khó tin vì đây là lần đầu tiên nó nổi nóng với anh trai mình

Thiên minh cũng không thể nói gì thêm được nữa, một tiếng thở dài và cậu quay đầu, bước đi ra khỏi phòng

Sự yên tĩnh lại bao trùm lấy căn phòng. Thiên kim vẫn ngồi đó, dựa đầu vào tường, đôi mắt nhìn như vô hồn. Một tay nó nâng khung ảnh cũ đặt úp dưới sàn lên... một người đàn ông tầm 40, 45tuổi... rất nghiêm nhưng cũng rất hiền...

"Ba à... là lỗi của con... đúng ko..."

*7h sáng

Ánh nắng chói chang phủ đầy trên mặt đất. Những cánh hoa đỏ rực rạng ngời. Thiên kim đứng lặng trên ngôi mộ bám đầy bụi. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt lớp bụi bao phủ, khóe môi nhoẻn cười

 -Ba, con gái bất hiếu đến thăm ba rồi đây

Nắng buông hờ hững trên mái tóc mềm mại như dải lụa đen dài. Những cánh hoa đỏ rực rỡ nhẹ nhàng lay động theo làn gió

 -Mới đó mà đã được 8 năm rồi, 2 cha con mình không được gặp nhau. Nhưng ba yên tâm, sẽ không lâu nữa đâu, con sẽ tự động xuống gặp ba

Thiên kim quỳ xuống bên ngôi mộ, gương mặt dịu dàng và hiền hòa

 -8 năm, con đã sống như vậy trong 8 năm. Con đã cố để quên đi tất cả, nhưng tại sao, nỗi đau của đêm hôm đó... ngày mà ba đã ra đi mãi mãi... _Bàn tay nó miết nhẹ lên những cánh mạn châu sa hoa đỏ rực. _Nhưng mà, cho dù thế nào, con vẫn sẽ cố gắng sống tiếp... trong cuộc sống mà không có ba_ Thiên kim đứng dậy _chiều nay, con sẽ sang Hàn quốc... để du học... con không biết là sẽ mất bao lâu... nhưng 2 cha con mình chắc sẽ không gặp nhau một thời gian đấy, ba à. Con sẽ giữ đúng lời hứa với ba năm xưa... cùng vời anh Thiên minh... bảo vệ cho JK bảo vệ cho... mẹ nữa... con hứa đấy

Thiên kim khẽ gạt đi những giọt nước mắt ướt nhòa trên gương mặt, mỉm cười nhìn người đàn ông đang mỉm cười trong bức ảnh. Sau đó nó cúi đầu trước ngôi mộ thêm một lần nữa. Rồi cất giọng nói dịu dàng thêm một lần nữa

 -Anh còn muốn đứng xem đến bao giờ nữa

Sau lưng nó, một bóng người dựa vào thân cây, đầu hơi cúi xuống, lặng lẽ quan sát nó. Khi biết nó đã phát hiện ra sư có mặt của mình, Thiên Minh cũng không cần giấu nữa, trực tiếp xuất hiện trước mặt nó

 -Em phát hiện ra từ khi nào thế

 -Từ khi ra khỏi nhà, em đã biết có người đi theo rồi

 -Vậy thì sao em còn... _Thiên minh cau mày

 -Vì sao ư, bởi vì em không muốn giấu anh thêm gì nữa... và còn bởi vì em muốn anh biết lý do vì sao... em tồn tại đến tận bây giờ

*10h, tại nhà nó

Hai người giúp việc đứng trước cửa phòng nó, phải lấy dũng khí mấy lần mới dám đẩy cửa bước vào

 -Quản gia bảo dọn dẹp lại phòng ngủ, làm luôn thôi

 -ừ

""Phụt"" ánh sáng từ đèn trần chiếu sáng cả căn phòng, 2 cô giúp việc thì đang đứng như trời trồng

 -ối trời ơi...

 -Không thể tin được là căn phòng này là của cô chủ mình

 -Thôi đi. dọn nhanh mà ra, ở đây thêm lúc nữa thì chết vì đau tim quá

 -Ừ... nhưng tối qua ở đây đã xảy ra điều gì nhỉ... ê.. ê

 -Cái gì mà mày ê... ê hoài thế

 -Nhìn.. nhìn này mày ơi

Cô giúp việc kia tiến lại.. nơi.. một chiếc khung ảnh của nó đang nằm yên vị dưới đất... cô giúp việc chậm rãi cúi xuống, rất cẩn trọng nâng chiếc khung ảnh lên

 -Là ảnh... ảnh của ông chủ mày ơi

 -Đâu... đâu đưa tớ xem nào

Cô kia bỗng lao tới, chụp lấy cái khung ảnh, kéo ra

 -Ơ hay, con này mày làm gì thế hả

 -Ông chủ của chúng ta đẹp trai quá mày nhỉ

 -Khỏi phải nói rồi

Hai cô đang tranh nhau bình luận... chợt cả hai sững lại... quay sang. Một bóng người đang tiến vào... là Thiên kim. Cả hai cô giúp việc luống cuống cùng cúi xuống

 -Cô chủ...

Lời chào của hai cô giúp việc không làm cho nó chú ý bởi... lúc này... nó đang nhìn chằm chằm vào... chiếc khung ảnh trên tay cô người làm

 -Bọn em... àh... quản gia bảo bọn em vào dọn dẹp..

 -Phòng bừa bộn quá... cô chủ... bọn em..

Một cô người làm khẽ liếc lên nhìn nó, lập tức cô ta cứng đơ người... khi thấy đôi mắt của nó đang... Đỏ rực... Cô ta quay sang nhìn người bạn đứng kế bên đang ôm chiếc khung ảnh trong tay... Hai cô đứng im như trời trồng... mặt tái mét... thực sự không giám ngoảnh lên nhìn mặt cô chủ nữa

Bàn chân nó đang tiến lại... 2 cô giúp việc run lên vì sợ... bằng lực mạnh nhất có thể, tay nó giật lấy chiếc khung ảnh trên tay cô giúp việc rồi quay người bước đi luôn vào trong...

 -Biến- đi...

Một giọng nói chứa đựng sức mạnh và vô cùng đáng sợ dằn xuống... thấu vào tim can hai cô giúp việc vẫn đứng như trời trồng..


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-11 )