← Ch.38 | Ch.40 → |
Nếu có thể, Dương Tử Hân rất muốn đem cuộc sống của mình phân chia thành rất nhiều rất nhiều phần. Lúc còn nhỏ là một phần, khi lên trung học gặp được Diệp Thư Tuấn là một phần, và khi cô vì Diệp Thư Tuấn mà bị kích động đến phát điên là một phần khác, từ hiện tại đến tương lai lại là một phần nữa. Sau đó, tùy tiện cầm chiếc kéo cắt đi từng phần từng phần ấy, có thể tùy ý vứt bỏ những phần mà mình không mong muốn, như vậy sẽ vĩnh viễn không rơi vào lo lắng. Nếu như khi cô quên Diệp Thư Tuấn thì gặp Lăng Diệc Cảnh. Vậy, khi cô nhớ lại Diệp Thư Tuấn, có phải cô cũng nên quên đi Lăng Diệc Cảnh?
Kiểu suy nghĩ này rất buồn cười, như thể hiện mình đối với tình yêu trung thành đến mức nào. Cô nhớ rõ, lần đầu tiên gặp Lăng Diệc Cảnh cô đã nghĩ, người đàn ông này sao lại kém may mắn hơn Diệp Thư Tuấn, bọn họ thật sự là anh em sao? Cô vô cùng nghi ngờ. Khi đó cô không nghĩ, cô và người đàn ông này sẽ cùng nhau xuất hiện, cô nghĩ mình sẽ không thích một người như vậy, vừa nhìn đã thấy khó có thể đến gần, hơn nữa cô hoàn toàn không hiểu vì sao lại có thể cùng anh ta ở chung.
Sau khi thi tốt nghiệp trung học, thành tích của cô không tồi, cha mẹ khen trí lực cô không tệ, rất có tiền đồ. Cô không nói, thật ra cô vì Diệp Thư Tuấn mới cố gắng học tập, đã thế vận khí khá tốt, điểm số thật đáng để người ta mừng rỡ. Cô thương lượng với Diệp Thư Tuấn muốn cùng thi vào một trường đại học. Cô hy vọng bọn họ về sau có thể ở cùng một chỗ, suốt đời bên nhau. Thế nhưng cô thật không ngờ, Diệp Thư Tuấn cuối cùng lại thay đổi nguyện vọng.
Đó là lần đầu tiên cô nổi giận với Diệp Thư Tuấn, không để ý đến hình tượng. Ở trên đường kéo quần áo anh rồi hét vào mặt anh, tựa như một người phụ nữ chanh chua. Cô hoàn toàn không để tâm đến việc người khác nhìn mình thế nào, cô chỉ biết mình đang rất tức giận. Còn Diệp Thư Tuấn thì cứ để mặc cô mắng chửi, chỉ bình tĩnh nhìn cô. Lúc cô đánh mệt, anh mới im lặng ôm cô vào lòng. Rất lạ là khi anh còn chưa mở miệng giải thích thì cô đã biết, anh làm như vậy nhất định có nguyên nhân.
Khi cô bình tĩnh trở lại, Diệp Thư Tuấn mới nói cho cô hay.
Trước khi lên đại học, anh luôn cho rằng mình đã quá hạnh phúc, không phải suy nghĩ về bất cứ điều gì. Trong nhận thức của anh, cha mình là một người đàn ông có năng lực, mẹ lại thông minh và xinh đẹp, còn anh trai thì vô cùng ưu tú, mặc dù tính cách của anh trai có hơi lạnh lùng, không thích nói nhiều nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến Diệp Thư Tuấn. Anh nghĩ mình được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, không có mâu thuẫn, không có chuyện anh lừa gạt tôi.
Sau đó thì sao? Diệp Thư Tuấn phát hiện đây là một lời nói dối trắng trợn. Anh đâu biết rằng, đối với anh cha mẹ hết sức chiều chuộc, nhưng khi đối mặt với Lăng Diệc Cảnh thì lại bày ra bộ mặt vô cùng khó coi, không chút kiêng nể, tỏ rõ ý tập đoàn Nam Hưng và Lăng Diệc Cảnh không một xu quan hệ, thể hiện Nam Hưng tất cả đều là của Diệp Tiến Minh, Lăng Diệc Cảnh đừng có vọng tưởng. Có lẽ Diệp Tiến Minh cũng biết ý đồ của Lăng Diệc Cảnh, bất luận Lăng Diệc Cảnh làm gì, ông ta lập tức chèn ép ngay, dốc hết sức mình làm mọi chuyện để phá hỏng. Bởi vì các mối quan hệ của Diệp Tiến Minh những năm gần đây mà Lăng Diệc Cảnh đã phải bước từng bước gian nan. Thay vì nói ở thị trường nước ngoài, với tài năng thiên bẩm Lăng Diệc Cảnh đã thể hiện rất tốt, không bằng nói anh đã bị bức đến mức ấy...
Nếu có thể, Diệp Thư Tuấn mong mình không phát hiện ra mọi chuyện. Thời điểm bắt đầu nghi ngờ, anh nhận ra, ngôi nhà này hoàn toàn không như anh nghĩ. Anh bắt đầu biết thái độ của cha đối với anh trai, tiếp theo cũng biết thái độ của cả mẹ mình với anh hai.
Diệp Thư Tuấn trao đổi với mẹ rất lâu. Lăng Tích Đồng nói anh hãy học hành cho giỏi, muốn làm gì thì làm, vấn đề khác không phải lo lắng, chủ nhân của tập đoàn Nam Hưng sẽ thuộc về Diệp Thư Tuấn anh. Khi anh hỏi còn Lăng Diệc Cảnh thì sao, Lăng Tích Đồng chỉ cau mày không nói một lời.
Kể từ đó, Diệp Thư Tuấn bắt đầu coi trọng Nam Hưng. Anh biết chủ nhân hiện tại của Nam Hưng là Diệp Tiến Minh và Diệp Tiến Minh nhằm vào Lăng Diệc Cảnh, làm cho Lăng Diệc Cảnh không có bất kỳ quyền phát ngôn nào. Đồng thời, Diệp Tiến Minh đào tạo đứa con trai khác của ông ta tiến vào tập đoàn Nam Hưng. Đến lúc đó, với thân phận của Lăng Diệc Cảnh không những khó xử mà còn bị chê cười. Khi anh tức giận đem những chuyện kia nói cho mẹ biết, xong anh chỉ nhận được vẻ thờ ơ của bà ta. Bà ta nói cứ để Diệp Tiến Minh làm khổ đi. Diệp Thư Tuấn hoàn toàn không hiểu mẹ mình đang nghĩ gì, bỏ mặc mọi hành động của Diệp Tiến Minh như thế sao?
Anh nghĩ anh trai mình đã nỗ lực bao năm vì gia đình nên càng ngày càng yêu thương và kính nể nhưng vẫn kiên nghị trước mặt anh trai quyết định ở lại thành phố này, thay đổi nguyện vọng, muốn vừa đi học, vừa theo anh trai học một số thứ, giúp anh trai xử lý khó khăn, chí ít thì tập đoàn Nam Hưng mãi mãi là của họ Lăng.
Diệp Thư Tuấn đem những chuyện đó, tất cả đều nói cho Dương Tử Hân. Mấy chuyện này cô đều không biết. Lúc mới nghe, cô chỉ nghĩ ích kỷ, những chuyện ấy thật phiền toái, quăng tất cả lại cho Lăng Diệc Cảnh là được rồi, vì sao Diệp Thư Tuấn phải phiền phức thế.
Diệp Thư Tuấn nghe cách nói của cô thì vỗ nhẹ mặt cô rồi liên tục lắc đầu: " Anh sống vô tư bao năm qua, tất cả đều do anh ấy khổ cực đổi lấy. Nếu như không phải anh ấy quyết định làm những việc này, có lẽ anh sẽ biến thành người cả ngày mặt mũi ủ dột oán trách mình vì sao lại có một người cha cực phẩm và một người mẹ nhu nhược như thế. Có thể nói, cuộc sống của anh là do anh ấy đánh đổi ".
" Được rồi". Tuy cô ích kỷ nhưng có thể hiểu.
Vì thế mà bọn họ, một người học ở phía nam, một người học ở phương bắc.
Mỗi lần anh đến thăm cô, cô cảm thấy xót xa.
Và nếu như một thời gian dài anh không đến thăm cô, cô có cảm giác thật khó chịu, lo lắng anh xảy ra chuyện, hận không thể lập tức xuất hiện ngay trước mặt anh.
Khi ấy cô đã nghĩ, có lẽ đời này, cô đã bị người đàn ông đó nhốt chặt, cô không nghĩ anh sẽ rời đi, chỉ muốn ở bên anh mãi mãi.
Cô là một kẻ trốn chạy, sau khi Diệp Thư Tuấn gặp tai nạn, cô đã lựa chọn trốn tránh. Cô nghĩ chỉ cần mình không nhìn thấy thi thể của anh, sau đó cô sẽ không phải thừa nhận một thực tế rằng anh thực sự đã chết.
Cô vẫn luôn như vậy, cho dù là kỳ thi cấp bốn, biết rất rõ mình không có nửa điểm hy vọng, nhưng khi chưa có điểm số thì lại có chút hy vọng, dường như nói cho cô biết, may ra có kỳ tích ở đây.
Cuộc đời cô không có nhiều kỳ tích, Diệp Thư Tuấn không phải là điều bất ngờ. Khi cô nhìn thấy gương mặt của Diệp Thư Tuấn, khi cô tận mắt nhìn thấy Diệp Thư Tuấn biến thành một đống tro bụi, khi cô biết Diệp Thư Tuấn không thể trở về, cô vẫn có thể chịu đựng, tiềm thức để cho mình quên hết tất cả, kể cả quá khứ của mình cũng bị chôn vùi. Không cần suy nghĩ, không cần lo lắng, càng không cần phải đối mặt.
Vì vậy mà cô trở thành một kẻ ngu ngốc, một kẻ điên.
Lúc này đây, khi cô nhất định phải đối mặt với Lăng Diệc Cảnh, thì cô lại muốn rút lui, muốn trốn tránh.
Khi chỉ có một mình, cô không ngừng suy nghĩ, cô có thể giả vờ, những chuyện này không phải nguyện ý của cô. Nếu chỉ có vậy, có thể chứng minh cô vô tội.... Nhưng chính cô lại tỉnh táo hiểu rằng, cô không vô tội, cô không bị ép buộc, tất cả đều do cô tham gia ngay từ đầu.
Lăng Tích Đồng đem cô nhốt vào nơi tăm tối, vừa đánh vừa mắng chửi cô... Cho đến một ngày, cô cuộn mình trên nền đất, cơ thể không ngừng run rẩy, sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân.
Khi cô ngẩng đầu lên thì thấy Lăng Diệc Cảnh, anh ấy đang nhìn mình, trong ánh mắt không có cảm xúc khác. Cô không kiềm chế được, vươn tay kéo ống quần anh: " Đau...".
Cô nhìn anh, cảm giác mình thật sự đau đớn.
Anh ngồi xổm xuống, lấy tay của cô ra.
Sau đó, Lăng Tích Đồng lại một lần nữa xuất hiện, cô tưởng rằng mình một lần nữa lại bị hành hạ, một lần nữa bị đánh đập, nhưng anh đã nắm lấy chiếc roi của Lăng Tích Đồng. Lần ấy, cô không bị đánh, thậm chí sau này cũng không.
Ngày hôm đó, cô nghe thấy tiếng Lăng Tích Đồng cười giễu cợt.
Cô bị bắt uống một cốc nước, sau lại nhìn thấy anh. Anh đang xoa thuốc cho cô, động tác của anh rất nhẹ nhàng, nhưng cô vẫn cảm thấy đau. Anh cầm đồ chuẩn bị đi ra thì phát hiện cửa đã bị khóa, anh không thể ra được.
Cô không biết điều đó nghĩa là gì, chỉ ngây ngốc nhìn anh.
Không bao lâu, cô không nhìn rõ anh, cảm giác mọi thứ trước mặt nhòe đi. Cô cảm thấy rất nóng, muốn tháo bỏ toàn bộ quần áo trên người, vì vậy cô không ngừng cởi bỏ quần áo của mình. Còn Lăng Diệc Cảnh liên tục gõ cửa, hy vọng có thể ra ngoài, anh căn bản không muốn đợi ở đây.
Cho đến khi anh nhìn thấy hành động kỳ quái của cô, chính anh cũng cảm thấy dị thường, rồi lập tức hiểu ra, Lăng Tích Đồng đã cho cô uống thứ gì đó, chính anh không thể may mắn thoát khỏi.
Anh thấy cô cởi bỏ từng chiếc quần chiếc áo, dù cho trên người có rất nhiều vết thương. Lần đầu tiên trái tim anh cảm nhận được một thứ không phải là dục vọng, mà là sự đau lòng, nỗi đau đớn ngập tràn.
Anh kìm nén tà niệm trong lòng, dùng áo khoác của mình ôm lấy cô.
Vì sao Lăng Tích Đồng lại làm thế? Anh nghĩ đến mục đích của Lăng Tích Đồng, suy nghĩ thật lâu, dường như đã đi đến một kết luận. Mối quan hệ giữa anh và Diệp Thư Tuấn thoạt nhìn không qua lại nhiều lắm, nhưng Diệp Thư Tuấn đối với anh hết sức kính trọng. Từ nhỏ đến lớn, hễ thứ gì anh tỏ ra thích thú, Diệp Thư Tuấn đều thích, sẽ đem món đồ đó đến tặng cho anh trai, hoặc trực tiếp nói rằng mình không thích.
Hiện tại thì sao?
Cũng bởi Lăng Diệc Cảnh nói ra câu nói kia trước mặt Lăng Tích Đồng, nói trong mắt Diệp Thư Tuấn, Dương Tử Hân là người quan trọng nhất đời anh. Lăng Tích Đồng dùng phương thức như vậy, cho rằng, chỉ cần Lăng Diệc Cảnh chạm vào Dương Tử Hân, Diệp Thư Tuấn sẽ không coi Dương Tử Hân là người quan trọng nhất nữa. Người Lăng Tích Đồng hành hạ không còn là người con gái mà con trai mình thích, mà là người con gái đã phản bội con trai, là giúp con trai dạy dỗ cô ta.
Lăng Tích Đồng nghĩ đến những điều đó, nhịn không được muốn cười to. Đây chính là mẹ anh, ngay cả chuyện như vậy cũng có thể làm ra được.
Dương Tử Hân trong lòng anh, nhiệt độ càng lúc càng tăng, cô không ngừng vươn tay nắm lấy quần áo anh, như khó có thể kiềm chế.
Ánh mắt của cô càng lúc càng mê man.
Càng lúc cô càng tới gần anh, lúc bờ môi áp lên môi anh, anh phát hiện mình không muốn đẩy cô ra. Cho tới bây giờ anh vẫn nghĩ, loại chuyện như vậy giữa nam và nữ, không phải tất cả đều do kích thích, tất cả đều có khả năng khống chế, chỉ là do bạn có chấp nhận khống chế nó không mà thôi. Mà hầu hết mọi người đều vui vẻ hưởng thụ, đương nhiên không muốn kiềm chế.
Khi nâng gương mặt cô lên, anh thừa nhận, sự thực anh không muốn kìm nén. Thậm chí còn có thể đường hoàng tìm cho mình một cái cớ để đi ra. Nếu anh thật sự cùng cô làm chuyện này, Lăng Tích Đồng có phải sẽ không còn hành hạ cô nữa?
Anh nếm mùi vị trên người cô, đồng thời từ từ trầm luân...
Ký ức sẽ không nói dối, những chuyện đã xảy ra, Dương Tử Hân đều nhớ. Là cô đã chủ động hôn Lăng Diệc Cảnh. Ngay cả lừa dối bản thân rằng mình vô tội cô cũng không làm được. Người đàn ông kia không hề ép buộc cô, cũng không đàn áp cô. Thậm chí trong cuộc sống sau này, anh cũng không ép buộc cô, mà là cô đã chủ động rất nhiều lần... Có thể nói, chính cô đang hướng thụ tất cả mọi thứ anh dành cho.
Cô cảm thấy mình điên thật rồi.
← Ch. 38 | Ch. 40 → |