Vay nóng Homecredit

Truyện:Thật Giả Vị Hôn Thê - Chương 07

Thật Giả Vị Hôn Thê
Trọn bộ 10 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


An dưỡng hơn nửa tháng, cuối cùng Tào Tử Vận cũng được bước ra cửa phòng, mặc thân y phục váy trắng thêu hoa, áo choàng nhung viền được may thêm lông hồng bồng bềnh mềm mại, cả người toát ra vẻ kiều mỵ, không còn một tia tái nhợt sau khi lành bệnh, nhìn ra được là thân thể được điều dưỡng vô cùng tốt.

Hít sâu một hơi không khí lạnh, hơi thở nhẹ phả ra sương trắng thản nhiên, trên gương mặt lịch sự tao nhã hiện lên một nụ cười nhẹ.

Tuyết rơi vài ngày cuối cùng cũng đã ngừng. Nhìn cảnh tượng cây cối trong sân điêu linh (*), không khỏi làm cho nàng nhịn không được kinh ngạc, trên mặt nguyên bản đang tươi cười xuất hiện mày liễu nhíu lại.

(*Điêu linh: héo rụng, xơ xác)

Chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ ở lại Lạc Dương thành qua mùa đông, càng không nghĩ tới chính mình nhưng lại đã yêu Đông Phương Ngạo, chính là nàng hoài nghi chính mình có hay không có năng lực nhận tình cảm của hắn? Một cỗ như dao đâm vào tâm đau đớn đột nhiên xẹt qua trong lòng nàng.

"Tiểu thư, tiểu thư, người đang suy nghĩ cái gì?"

Thu Vũ lo lắng nhìn, nguyên bản lúc nãy tiểu thư còn đang nở nụ cười, lại đột nhiên nhíu mày, trên mặt còn hiện lên vẻ ưu sầu.

"Không có gì." Nàng nở ra một nụ cười yết ớt, không nghĩ làm cho nàng lo lắng.

"Tiểu thư, người thân thể vừa mới đỡ, đừng đứng ở nơi này hứng gió, vạn nhất cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ! Chúng ta vẫn là nên trở về trong phòng có vẻ ấm áp hơn."

Biết nàng sợ lạnh, càng sợ nàng thật vất vả thân mình mới dưỡng tốt được một chút, nếu lại bị cảm lạnh, đến lúc đó nàng biết ăn nói với nhị thiếu gia như thế nào mới tốt.

"Không được, ta ở trên giường đã nằm hơn nửa tháng, nếu không ra đi dạo một chút, ta sợ xương cốt đều bị ta nằm đến mức tê liệt."

Cười cười trấn an Thu Vũ, rồi đột nhiên nhớ tới một người khác, tiếng nói thanh thúy dịu dàng trở nên có chút ngượng ngùng.

"Đúng rồi, người khác đâu? Cũng không biết hắn hiện tại đang làm cái gì?"

"Người nào a?"

Thu Vũ cố ý giả ngu, sau khi nhìn thấy ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào mình, bướng bỉnh thè lưỡi, không dám lại trêu đùa nàng.

"Hôm nay là ngày đầu nên nhị thiếu gia ở cửa lớn phát chẩn lương thực."

Vào mỗi một đợt phát chẩn, Đông Phương phủ đều dùng một lượng lương thực rất lớn để cứu tế cho dân chúng tương đối khốn cùng ở những vùng phụ cận, cho nên trong một ngày này Đông Phương phủ rất bận rộn.

"Thu Vũ, không bằng chúng ta cũng đi qua nhìn xem đi."

Không đợi nàng đáp lại, tự mình đi về phía trước viện ; Thu Vũ cũng chỉ có thể thở dài, chạy nhanh đuổi kịp.

Hai người đi vào trước hai cánh cửa đại môn được sơn màu son của Đông Phương phủ, chỉ thấy vài tên gia nhân vội vàng cấp phát lương thực cho dân đang đứng xếp hàng chờ, trong đó có cả những người ăn xin, ăn mặc quần áo rách nát. Đoàn người khi đến lượt được cấp lương thực như lấy được chi bảo, biểu tình thật cẩn thận, làm cho Tào Tử Vận không khỏi thấy sống mũi cay cay. Thẳng đến giờ khắc này, nàng mới hiểu được nguyên nhân vì sao Đông Phương phủ ở Lạc Dương thành này được kính yêu như vậy.

Không cần phải nàng cố ý tìm, liếc mắt nhìn một cái tức thì nhìn thấy thân hình cao to kia của Đông Phương Ngạo, ở trong đám người phá lệ làm người ta chú ý đến; nhưng nàng cũng đồng thời phát hiện, bên cạnh hắn có một thân ảnh xinh đẹp.

"Như thế nào nàng cũng xuất hiện tại đây a? Còn cùng nhị thiếu gia dựa vào gần như vậy! Tiểu thư, chúng ta mau đi qua, đừng cho nàng có cơ hội đục nước thả câu"

Thu Vũ nguyên bản tâm tình đang tốt, sau khi nhìn thấy Lý Thải Phượng nhất thời như bị ngã xuống đáy cốc, so với đương sự còn muốn khẩn trương hơn, vội vã nghĩ kéo nàng đi qua.

"Không vội."

Tào Tử Vận mỉm cười thấp giọng nói, tuyệt không nghĩ muốn di động cước bộ. Đứng lặng ở tại chỗ, cách một khoảng cách, đánh giá hai người. Nàng chú ý tới theo thân mình Lý Thải Phượng càng tới gần, gương mặt tuấn dật liền trở nên càng âm trầm, thấy thế phấn môi khẽ giương lên một chút ý cười.

Nam nhân này tuyệt không nghĩ muốn che dấu cảm xúc chán ghét của mình, mà Lý Thải Phượng bên cạnh hắn vẫn cố ý không muốn bỏ qua, hay là căn bản không phát giác ra tính nhẫn nại của hắn sắp dùng hết.

Phảng phất nhận thấy được ánh mắt của nàng, con ngươi đen của Đông Phương Ngạo vừa quay lại nhìn, phát giác nàng đã đến đầu tiên là mày hơi nhíu, tiếp theo cất bước hướng nàng đi tới.

Đồng thời khi hắn hướng nàng đi tới, nàng chú ý tới trên gương mặt xinh đẹp của Lý Thải Phượng khẽ biến, mắt đẹp ghen ghét nhìn chằm chằm nàng, làm đáy lòng của nàng không hiểu lý do gì khẽ động, một cỗ bất an kỳ quặc không hiểu ôm lấy nàng.

"Như thế nào đi ra? Bên ngoài rất lạnh, ngươi vẫn là nên trở về phòng đợi đi."

"Không có gì đáng ngại, ta chỉ đi ra một chút, chờ một lát trở về phòng."

Trên khuôn mặt ôn nhu mỉm cười, trừng mâu trong suốt nghênh đón con ngươi đen lo lắng của hắn, tiếng nói thanh thúy ôn nhu.

Con ngươi đen chăm chú nhìn nàng hồi lâu, mi nhíu mặt nhăn thế này mới buông ra, hắn cầm bàn tay mềm lạnh như băng của nàng, đem thân mình mảnh khảnh của nàng ôm vào lòng.

"Được rồi, liền ở lại trong chốc lát."

Hắn bất đắc dĩ thỏa hiệp, làm ý cười trên môi của nàng càng sâu sắc, dần dần hành động vô cùng thân thiết giữ lấy nàng của hắn như một thói quen, cũng không làm cho nàng bất động liền mặt đỏ nữa.

Mọi người nhìn thấy một màn này, trừ bỏ nô bộc của Đông Phương phủ, đoàn người cũng không khỏi tò mò khe khẽ nói nhỏ, tự nhiên liên tưởng đến tin tức có liên quan đến Trương phủ kia, đoàn người không khỏi tò mò lại nhìn Tào Tử Vận vài lần.

Đông Phương Ngạo là người luyện võ, tất nhiên là nghe được mọi người nói nhỏ, không nghĩ làm cho nàng trở thành đề tài để đàm luận, đang muốn đem nàng mang vào trong phủ, nàng lại tại đây rời ra khỏi cái ôm ấp của hắn, bước nhanh đi xuống bậc thềm.

Nàng đột nhiên hành động làm hắn mày kiếm nhíu lại, theo sau đuổi kịp cước bộ của nàng

Ở góc tường, có tiểu cô nương mặc xiêm y vải thô, tuổi chừng bảy, tám tuổi, không cẩn thận vấp ngã, gói to đựng gạo được cấp ở trên tay rơi xuống, gạo trắng rơi vãi xuống dung hợp với băng tuyết, chỉ thấy thân mình nàng cúi xuống, một đôi tay nhỏ bé run run ở trong tuyết bốc gạo trắng.

"Đừng bốc, gạo này không dùng được nữa."

Tào Tử Vận hai tay cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, đau lòng nhìn hai tay vì tuyết đông lạnh mà đỏ bừng. Cha mẹ của tiểu cô nương này đâu? Như thế nào làm cho một cô gái nhỏ như nàng một người tại thời tiết rét lạnh như vậy xuất môn?

"Nhưng là...... Đã không còn phát chẩn nữa rồi."

Tiểu cô nương quay đầu nhìn thấy người của Đông Phương phủ đang thu thập cất đồ đạc, ngoái đầu nhìn lại gạo rơi vãi trên tuyết trắng, gấp đến độ đỏ hai mắt, mắt thấy sắp khóc lên.

"Đừng lo lắng, tỷ tỷ sẽ giúp muội lấy gạo."

Tào Tử Vận mỉm cười trấn an, nhặt lên gói to trên mặt đất, đang chuẩn bị đứng dậy, một đôi bàn tay to phía sau giúp đỡ nàng đứng lên.

"Ngươi chừng nào thì mới biết quan tâm đến bản thân mình?"

Nàng kinh ngạc quay đầu lại, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống của Đông Phương Ngạo, nhất thời đã quên phản ứng, chỉ có thể lăng lăng tùy ý hắn tiếp nhận túi đựng lương thực trong tay, giao cho người phía sau để cho người đó đi lấy lương thực mang đến.

"Lần sau đừng nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, bên cạnh nhất định phải có người cùng ngươi, biết không?"

Sát thủ không biết đang ẩn nấp ở nơi nào, theo dõi mọi hành động của nàng, chờ cơ hộ tốt sẽ xuống tay, mà nàng không chút nào cảnh giác, làm sao hắn không thể không lo lắng được đây.

"Xin lỗi, ta lần sau sẽ không như thế nữa."

Biết hắn là lo lắng cho mình, cũng hiểu được chính mình quá mức lỗ mãng, hướng hắn nở một nụ cười làm hiện lên một lúm đồng tiền, áy náy thấp giọng nói.

Nhìn bộ dáng kia của nàng, rõ ràng là chỉ có lệ để cho hắn yên lòng, Đông Phương Ngạo cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Mấy ngày nay tới giờ, giống như nàng đã hiểu hết tính tình của hắn, hắn đồng thời cũng thăm dò nàng; Nàng bề ngoài nhìn như ôn nhu mảnh khảnh, trong khung kỳ thật là một người có trí tuệ, có tấm lòng khoan dung độ lượng, nhưng cũng có sự điềm tĩnh cùng một chút bướng bỉnh, cũng khó trách đã làm hắn ở trong bất tri bất giác càng hãm càng sâu.

Đúng lúc này, có người mang túi đựng lương thực cung kính cầm lại đây, Tào Tử Vận đưa tay chủ động tiếp nhận, cúi thấp thân mình, đối với tiểu cô nương ôn nhu thấp giọng nói:

"Tiểu muội muội, lương thực đã có, bên ngoài rất lạnh, chạy nhanh về nhà đi."

"Cám ơn tỷ tỷ."

Tiểu cô nương vui vẻ đưa tay tiếp nhận, hướng nàng ngọt ngào cười, ngay tại thời điểm Tào Tử Vận cúi xuống nhìn, cũng đồng thời thấy rõ được tai ương của nàng, cả người khiếp sợ sửng sốt.

"Tử Vận, ngươi làm sao vậy?"

Đông Phương Ngạo phát hiện thái độ khác thường của nàng, cánh tay dài duỗi ra, đem nàng ôm vào trong lòng, con ngươi đen lo lắng nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tim đập mạnh và loạn nhịp.

Tào Tử Vận ở trong lòng hắn đột nhiên lấy lại tinh thần, kích động trừng mâu tìm kiếm thân ảnh của tiểu cô nương kia, lại chỉ kịp nhìn đến thân ảnh nho nhỏ đã đi xa của tiểu cô nương.

Mới vừa rồi khi nâng tiểu cô nương đó dậy, nàng nhìn khuôn mặt của nàng, đồng thời cũng thấy được cảnh tượng nàng chậm nhất ở trong vòng ba ngày sẽ bị chết chìm ở trong sông.

Nàng không có biện pháp thấy chết mà không cứu được, nhất định phải tìm được người nhà của nàng, nói cho họ phải cẩn thận mới được

"Tiểu cô nương kia, không phải là Đậu Đậu mà bà cốt (*) thu dưỡng sao?"

(*Bà cốt: bà bói, xem tướng số)

Khương Bá xoa xoa cằm dưới, nhìn tiểu thân ảnh đi xa kia, thân mình mập mạp mặc áo bông rất nặng, thoạt nhìn càng thêm to béo. Sau khi biết được nhị thiếu gia cùng Tào cô nương đều ở ngoài phòng, liền đi theo đi ra nhìn một cái, vừa vặn thấy Tào cô nương đem túi gạo giao cho tiểu cô nương, cũng đồng thời nhận ra thân phận của tiểu cô nương.

"Khương tổng quản, ngươi biết tiểu cô nương kia sao?"

Tào Tử Vận vui sướng vội hỏi, vẻ mặt sốt ruột kia làm cho con ngươi đen của Đông Phương Ngạo có chút đăm chiêu.

"Đúng vậy! Tào cô nương, tiểu cô nương kia nguyên lai chính là đứa trẻ ăn xin ở tại phố ngõ nhỏ phía tây, sau lại được bà cốt thu dưỡng."

"Bà cốt?" Nàng khó hiểu hỏi.

"Tào cô nương người bên ngoài đến, cho nên mới không rõ ràng lắm. Bà cốt ở vùng Lạc Dương thành của chúng ta này, nhưng là thập phần nổi danh. Nàng là người bói toán thay đổi vận mệnh, rất thần thông, cho nên mọi người đều kêu nàng là bà cốt."

Tuy rằng không rõ nàng vì sao đối tiểu cô nương kia quan tâm như vậy, Khương bá vẫn là thành thật báo cho biết.

"Như vậy tiểu cô nương kia là cùng với vị bà cốt đó sống nương tựa lẫn nhau?"

"Đúng vậy. Bà cốt tuổi lớn, thân thể lại không tốt, thường thường nhìn thấy Đậu Đậu đi ra tìm kiếm đồ ăn, cũng thật khó cho một đưa nhỏ như vậy."

Khương bá cảm thán nói. Cho nên mỗi một lần phát chẩn lương thực, người của Đông Phương phủ hầu đều rất ăn ý sẽ cho nàng gấp đôi tiêu chuẩn phân phát.

"Kia Đậu Đậu nàng......"

Tào Tử Vận nói đến một nửa, eo nhỏ bị một cỗ lực đạo từ phía sau nhanh chế trụ, làm nàng mày liễu nhíu lại, ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy một đôi con ngươi đen thâm u tiến lại gần.

"Đủ rồi, đừng nữa hỏi, kia không liên quan đến chuyện của ngươi."

Từ phản ứng của nàng, Đông Phương Ngạo cũng đã đoán được mấy phần, nàng là đoán được tiểu cô nương kia sẽ gặp chuyện không may, mà nàng lại tính làm chuyện không biết lượng sức, không để ý đến an nguy của bản thân, cũng không để ý đến người vì nàng mà lo lắng

Trừng mâu trong suốt nhìn thẳng con ngươi đen của hắn, trong mắt xẹt qua một chút giãy giụa; Thật lâu sau mới cụp mắt xuống, phấn môi mím chặt, không hề mở miệng.

"Đi thôi, ta đưa ngươi trở về phòng."

Không khỏi phân trần, ôm thân mình mảnh khảnh nàng tựa vào đầu vai cất bước hồi phủ

Khương Bá nguyên bản còn không biết Tào cô nương vì sao đối với tiểu cô nương kia lại tò mò như thế, thẳng đến nghe được lời nói của nhị thiếu gia, thế này mới bừng tỉnh đại ngộ. Tào cô nương này sẽ không phải lại đoán ra được cái gì chứ?

Nguy rồi! Lấy cá tính quá thiện lương của Tào cô nương, tuyệt đối không thể khi biết rõ rồi mà vẫn để cho tiểu cô nương kia xảy ra chuyện; Mà nhị thiếu gia nói vậy cũng đã đoán ra được điểm ấy, mới có thể sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi như vậy.

Xem ra, mấy ngày nay hắn phải lưu ý hành động của Tào cô nương mới được.

************~

"Đáng giận! Thật không nghĩ tới Tào Tử Vận mệnh lớn như vậy, chẳng những không bị sát thủ giết chết, ngược lại trong cái rủi có cái may được ở lại Thanh hồng viện. Chỉ có thể trách Trương phủ mời đến sát thủ nhưng lại không đông đảo như vậy, không thể một kiếm giết chết nàng!"

Trong khách viện Đông sương phòng, truyền đến tiếng mắng ác độc phẫn nộ tức giận, cùng với âm thanh đồ sứ vỡ vụn. (NN:làm khách còn phá hoại đồ đạc của người ta, đáng chém >>"

Thuý Ngọc nao núng ở trong góc, nhìn bộ dáng gần như phát cuồng của tiểu thư nhà mình, sợ hãi không dám thở một tiếng.

"Bất quá, sau khi Trương phủ biết được nàng cũng chưa chết, nhất định sẽ lại phái sát thủ tới lấy tính mạng của nàng, ta cũng không tin vận khí của nàng vĩnh viễn đều có thể tốt như vậy!"

Ngày ấy, nàng trong lúc vô tình nghe được Đông Phương Ngạo, Khương Bá cùng Thu Vũ ba người đối thoại, cảm thấy mừng rỡ, cố ý đem tình hình thực tế phát tán ở trong phố phường, muốn làm cho người của Trương phủ biết được chân tướng, cũng liệu định được Trương lão phu nhân tuyệt đối không sẽ bỏ qua cho Tào Tử Vận, hết thảy đều nằm ở trong kế hoạch của nàng, chẳng qua nàng lại quên mất Tào Tử Vận mệnh lớn.

"...... Tiểu thư, làm như vậy được không? Chuyện này dù sao cũng là liên quan đến mạng người."

Thuý Ngọc ngập ngừng thấp giọng nói. Từ lần trước ở Long Phượng Lâu nhìn thấy Tào Tử Vận cùng Thu Vũ hai người chủ tớ tình thâm, làm nàng rất cảm động, trong tâm cũng không khỏi dấy lên cảm giác ngưỡng mộ, đối với Tử Vận cũng thêm vài phần hảo cảm

"Câm miệng! Ngươi nói như vậy sẽ không phải là đang muốn giúp nàng đó chứ?! Đừng quên ta mới là chủ tử của ngươi, ta nói cái gì tính cái gì, còn dám lắm miệng nữa, ngươi liền cẩn thận một chút cho ta!"

Lý Thải Phượng trợn mắt hung tợn cảnh cáo, nàng nhưng sẽ không dung một nha hoàn cái đối với nàng có hai tâm.

"Em biết sai lầm rồi, tiểu thư."

Thuý Ngọc sợ tới mức cuống quít nhận sai, không dám lại lắm miệng, chỉ vì nàng đột nhiên nhớ tới, trước kia cũng có nha hoàn làm cho tiểu thư không hài lòng, không hiểu vì lý do gì lại đột nhiên mất tích, đến bây giờ còn tìm không ra người. (NN:thiệt là độc ác mà *run rẩy*)

"Nếu là ta đoán đúng, nàng mấy ngày này nhất định sẽ lại ra khỏi phủ, đi cảnh cáo tiểu cô nương kêu Đậu Đậu kia, ta muốn ngươi tìm cơ hội chuồn ra phủ, đi đến Trương phủ một chuyến, đem chuyện này nói cho Trương lão phu nhân."

Nàng cũng không tin lần này nàng còn có thể thoát được!

"Dạ."

Thuý Ngọc sắc mặt tái nhợt sợ hãi lên tiếng trả lời, vội vàng rời khỏi phòng, không dám lại ở trong phòng nhiều thêm một khắc. Nàng không dám làm trái lời của tiểu thư, chỉ có thể ở dưới đáy lòng thầm cầu mong cho Tào cô nương gặp vận may.

************~~

Mắt thấy ngày mai chính là ngày thứ ba mà nàng đoán được, Tào Tử Vận gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Sau khi biết được Đông Phương Ngạo cả ngày cũng sẽ không ở trong phủ, làm cho nàng quyết định liều lĩnh ra phủ một chuyến.

Thừa dịp Thu Vũ đương ở táo phòng thu thập đồ ăn sáng, nàng nhanh chóng rời đi tẩm phòng, bước nhanh mà đi, chỉ kém từng bước như muốn chạy nhanh ra khỏi Thanh hồng viện, không nghĩ tới ở ngoài viện, nhưng lại sớm đã có người tại kia chờ nàng.

"Tiểu thư, em biết người sẽ không cam tâm mà."

Thu Vũ thở dài. Tại đây ôm cây đợi thỏ, quả nhiên vẫn là đợi được nàng.

"Thu Vũ, ngươi và ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngươi hẳn là hiểu ta nhất, một chuyến này ta không thể không đi."

Tào Tử Vận không dự đoán được Thu Vũ nhưng lại sẽ ở nơi này chờ, bất quá ngay cả như vậy, vẫn như cũ không thay đổi được quyết định của nàng.

"Nếu tiểu thư kiên trì nhất định phải đi, như vậy Thu Vũ cũng không lại ngăn trở. Nhưng em nhất định phải đi cùng tiểu thư, như vậy em mới có thể yên tâm."

Tuy rằng Đông Phương Ngạo đã lần nữa cảnh cáo nàng phải cẩn thận chiếu cố tốt tiểu thư, không thể để cho nàng có cơ hội ra phủ, mà quả thật nếu tiểu thư an phân nghe lời, vậy không phải là tiểu thư của nàng; Cho nên vì an toàn của tiểu thư, nàng đành phải liều mình bồi bên cạnh.

"Thật sự? Thật tốt quá! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên đi nhanh về nhanh mới được."

Tào Tử Vận vui vẻ khi thấy nàng thay đổi, nàng chỉ biết Thu Vũ tuyệt không nhẫn tâm cự tuyệt nàng.

"Nhưng là tiểu thư, mặc kệ là trước hay sau cửa, chúng ta căn bản là ra không được."

Đông Phương Ngạo cùng Khương bá sớm có công đạo, hai người muốn đi ra ngoài, trừ phi Đông Phương Ngạo tự mình cùng đi mới được.

"Ta có biện pháp, chẳng qua ủy khuất bọn họ."

"Đây là cái gì?" Thu Vũ tiếp nhận một bao giấy nàng truyền cho, buồn bực hỏi.

"Thuốc xổ." Tào Tử Vận có chút bất an nói, chỉ hy vọng đừng hại bọn họ kéo rất thảm mới tốt.

Vì thế Thu Vũ cầm thuốc xổ lẻn vào táo phòng, sau khi bỏ vào trong đồ ăn được cấp cho hai gã thủ vệ trông coi cửa, lại chuồn êm đi ra.

Chủ tớ hai người thật cẩn thận tránh ở sau núi giả, quả nhiên như Tào Tử Vận sở liệu, hai gã thủ vệ kia không hề phòng bị, sau khi dùng cơm xong, không đến một khắc, liền song song ôm bụng hướng nhà vệ sinh phóng đi, hai người thừa dịp đi ra. Sau khi mở cửa ra, vội vàng rời đi, chưa kinh động đến người nào.

Dọc theo đường đi, vì sợ giống lần trước như vậy bị sát thủ theo dõi, hai người chuyên chọn góc nhiều ngã tư đông người để đi, sau khi hỏi rõ nơi ở của bà cốt, hai người đi tới nơi có nhiều ngôi nhà cũ nát

"Tiểu thư, là nơi này sao?"

Thu Vũ nhìn tòa nhà cũ trước mắt, trên hai cánh cửa đại môn có dấu vết loang lổ, nhìn ra được đến đã lâu không được tu sửa, lại ở trong ngõ nhỏ, có vẻ có chút hoang vắng.

Ngay tại khi hai người chưa xác định được, hai cánh cửa gỗ từ trong mở ra, một tiểu thân ảnh sôi nổi chạy ra

"Di! Ngươi không phải là vị tỷ tỷ hảo tâm kia sao?"

Đậu Đậu hai mắt mở to, nhận ra một người trong bọn họ, là người mấy ngày hôm trước hảo tâm cấp cho nàng một túi gạo to

"Thật tốt quá, Thu Vũ, chúng ta không có tìm lầm nhà."

Tào Tử Vận cao hứng nói với người bên cạnh, càng vui vẻ là Đậu Đậu bây giờ còn bình an vô sự, các nàng cuối cùng là tới kịp.

"Đậu Đậu, muội muốn đi ra ngoài sao?"

Cúi người xuống, lôi kéo tay nhỏ bé của nàng, Tào Tử Vận mỉm cười ôn nhu nhẹ nhàng hỏi.

"Đúng vậy! Muội cùng bọn A Ngưu có hẹn, muốn đi ra bờ sông ở ngoài thành ngoạn."

Đậu Đậu dùng âm thanh ngọt ngào và vui vẻ nói. Ở trong tâm linh nho nhỏ của nàng đã nhận định vị đại tỷ tỷ hảo tâm trước mắt này là người tốt, cho nên cũng không có gì phòng bị.

"Không thể! Muội không thể đi bờ sông vui đùa!"

Một bên Thu Vũ nghe được nàng nói như vậy, trước hết mất kiên nhẫn, sốt ruột gầm nhẹ.

Thanh âm gầm nhẹ của nàng làm Đậu Đậu sợ hãi, chỉ thấy nàng sợ hãi lui tiểu thân mình, dựa vào trong lòng của Tào Tử Vận.

"Thu Vũ." Tào Tử Vận trách cứ trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, quay đầu trấn an tiểu cô nương rõ ràng bị dọa làm cho sợ hãi.

"Đậu Đậu đừng sợ, vị Thu Vũ tỷ tỷ này, nàng cũng không có ác ý, nàng chính là lo lắng an toàn của muội mà thôi."

"Đúng vậy đúng vậy! Thực xin lỗi a Đậu Đậu, Thu Vũ tỷ tỷ là lo lắng an toàn của muội, cho nên mới đối với muội lớn tiếng, muội nhưng đừng sợ Thu Vũ tỷ tỷ."

Thu Vũ ở dưới ý bảo của tiểu thư nhà mình, vội vàng cúi người xuống, lấy lòng nói.

"Muội sẽ cẩn thận. Chỗ chúng muội thường đi, không có việc gì, muội phải nhanh đến chỗ đó, bằng không bọn A Ngưu đợi không được muội, về sau sẽ không chơi với muội nữa."

Đậu Đậu sợ hãi nhìn Thu Vũ liếc mắt một cái, sau khi xác định nàng không có ác ý, mới ngọt ngào nói với Tào Tử Vận, vội vã muốn đi chơi.

Hai ngày này tuyết cũng không rơi nữa, thời tiết cũng có vẻ không lạnh như vậy, không thừa dịp đi chơi, chỉ sợ khi trời biến, lại bị nhốt tại trong phòng.

"Đậu Đậu, kỳ thật tỷ tỷ hôm nay là tới tìm muội, muội cũng không thể để tỷ tỷ đi vào biết ngồi ở đâu chứ?"

Tào Tử Vận ôn nhu nhẹ nhàng nói, trên khuôn mặt lịch sự tao nhã của nàng lộ ra một nụ cười ôn nhu, làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.

"Nhưng là......"

Đậu Đậu tựa hồ cảm thấy thập phần khó xử, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, lâm vào trong giãy dụa.

"Đúng vậy! Đậu Đậu, chúng ta là đặc biệt tới tìm muội, muội cũng có thể hôm nay không đi chơi được không, cùng lắm thì chúng ta cùng muội đi theo giải thích cho A Ngưu, nói muội không phải cố ý, được không?"

Thu Vũ tính tình cũng nhẫn nại hỗ trợ khuyên bảo. Trời biết nàng đối tiểu hài tử không có tính nhẫn nại, không như tiểu thư, còn có thể như vậy nhẹ giọng, lời nói nhỏ nhẹ, bất quá nguyên nhân cũng là tiểu thư lo cho số phận của đứa nhỏ.

Đậu Đậu mở to hai mắt nhìn hai người, cuối cùng tựa hồ đau khổ hạ quyết tâm, gật đầu đồng ý.

"Được rồi, nhưng là tỷ tỷ tìm muội có chuyện gì?"

"Đậu Đậu, chúng ta đi vào trong nhà tán gẫu được không?"

Tào Tử Vận đứng dậy, nắm lấy tay nhỏ bé của nàng, tuy rằng là ngữ khí trưng cầu, lại chủ động lôi kéo nàng hướng đi vào hai cánh cửa gỗ loang lổ kia, làm cho nàng không có cơ hội đổi ý.

Vừa đi vào trong phòng, lọt vào trong tầm mắt là bài trí một ít gia cụ, tất cả đều là đơn sơ cũ nát, bất quá nhìn ra được nếu được sửa sang lại thì sẽ thập phần sạch sẽ.

"Là Đậu Đậu sao? Con không phải muốn đi chơi, như thế nào lại đã trở lại?"

Từ trong phòng truyền đến thanh âm khàn khàn già nua, cùng với vài tiếng ho khan, tiếp theo một cái đầu tóc bạc, thân hình gầy gò ốm yếu của một lão bà thong thả đi ra.

"Bà bà, hai vị tỷ tỷ này nói là có việc muốn tìm con, cho nên con mời các nàng vào."

Đậu Đậu vội vàng giúp đỡ lão nhân gia, làm cho bà bà ngồi xuống ghế, nhu thuận rót chén nước, làm cho bà bà nhuận nhuận hầu. (*)

(*nhuận nhuận hầu: cảm giác cổ họng dễ chịu hơn)

"Hai vị cô nương, không biết tìm Đậu Đậu nhà chúng ta có chuyện gì?"

Lão nhân gia tuổi tuy lớn, nhưng một đôi mắt già nua kia thật ra vẫn còn để lộ ra thần thái cơ trí, nhìn ra được cũng không phải là lão nhân gia tầm thường.

Tào Tử Vận cùng Thu Vũ đưa mắt nhìn nhau, không biết nên mở miệng như thế nào, mới sẽ không kinh ngạc, sợ hãi đến người, làm sao cho người tin tưởng lời mình.

"Lão nhân gia chính là bà cốt trong lời nói của mọi người, ta biết những lời kế tiếp ta muốn nói, khả năng sẽ làm người khó mà tin được, nhưng lời sắp nói với người hoàn toàn không có giả dối."

"Đậu Đậu, bà bà cùng hai vị tỷ tỷ có việc muốn nói, con trước tiên đi vào phòng trong được không?"

Bà cốt theo trong lời nói sâu sắc của nàng, nhận thấy được tính nghiêm trọng của sự tình, hơn nữa việc này tất cùng với thân mình Đậu Đậu có liên quan, vì thế ra tiếng muốn Đậu Đậu lảng tránh một chút.

"Vâng." Đậu Đậu nhìn ba người liếc mắt một cái, tuy rằng rất muốn lưu lại, nhưng nhu thuận nghe theo lời bà bà, vẫn là ngoan ngoãn đi vào trong phòng trong.

Sau khi Đậu Đậu rời đi, bà cốt ho nhẹ vài tiếng, mở miệng nói: "Mặc kệ là chuyện gì, cô nương mời nói đi."

"Bà cốt, hai ngày này còn thỉnh bà trăm ngàn đừng để cho Đậu Đậu xuất môn, ta sợ nàng xảy ra sự."

Tào Tử Vận ngay từ đầu nói lý có điều giữ lại, sợ sẽ dọa lão nhân gia sợ hãi, càng sợ bị loan truyền ra ngoài.

"Cô nương, lời ấy có ý gì?"

Bà cốt lão mắt toát ra một chút tinh quang, nhìn thẳng người ôn nhu mảnh mai trước mắt.

"Bởi vì, ta thấy được nội trong hai ngày này Đậu Đậu sẽ bị chết chìm ở giữa sông."

Tào Tử Vận do dự một lát, nhấp phấn môi, một hơi nói xong.

Bà cốt khiếp sợ trợn to một đôi mắt già nua, nhanh chóng nhìn chằm chằm Tào Tử Vận, sau một lúc lâu, thế này mới ra tiếng:

"Cô nương, ngươi có thể tiến lại gần đây được hay không?"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)