Vay nóng Tinvay

Truyện:Thật Giả Vị Hôn Thê - Chương 06

Thật Giả Vị Hôn Thê
Trọn bộ 10 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Trương phủ luôn luôn xa hoa náo nhiệt, ở trước cửa cao treo hai đèn lồng màu trắng, đã mất đi sự náo nhiệt ngày xưa, ngược lại thêm một chút tiêu điều lạnh lẽo.

Phía sau cánh cửa lớn, lục tục truyền đến từng trận tiếng la khóc thê lương, sau khi bố trí linh đường trang nghiêm, ở giữa phòng có quan tài thượng đẳng, nằm bên trong quan tài đúng là Trương Hào con trai độc nhất của Trương gia.

"Vì sao...... Ông trời ngươi muốn đối với ta như vậy...... Nhi a...... Ngươi nhưng là huyết mạch duy nhất của Trương gia chúng ta ......"

Trương lão phu nhân khóc hô tận trời xanh, không thể chấp nhận đứa con duy nhất nhưng lại ngoài ý muốn chết đi.

"Lão phu nhân thỉnh nén bi thương. Tên say rượu kia đánh rơi vò rượu hại chết thiếu gia, tuy rằng là ngộ sát, nhưng đã bố trí tốt lắm, tuyệt sẽ không để hắn còn sống mà đi ra khỏi nha môn." Trương tổng quản ở một bên an ủi nói.

"Ngươi làm tốt lắm. Giết người thì phải đền mạng, ta cũng mặc kệ quan phủ phán như thế nào, ta trừ bỏ muốn hắn một mạng đền một mạng, cũng muốn làm cho người nhà của hắn không thể an bình!"

Trương lão phu nhân oán hận nói. Đắc tội với người của Trương phủ nàng, nàng trừ bỏ muốn cho hắn không thể lại ở Lạc Dương thành sống yên ổn, cũng nhất định phải làm cho nhà hắn bại nhân vong (*) mới bằng lòng bỏ qua.

(*Bại nhân vong: thân nhân bị liên lụy phải mất mạng)

"Dạ, tiểu nhân hiểu được ý tứ của lão phu nhân." Trương Thanh mặt lộ vẻ do dự, lo lắng, quyết định bẩm báo tình hình thực tế.

"Lão phu nhân, tiểu nhân ngày trước nghe được một tin tức nhỏ, là về chuyện của thiếu gia, không biết có chính xác hay không."

"Nói! Rốt cuộc là chuyện gì."

Trương lão phu nhân lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị hỏi, sự tình liên quan đến cái chết của con, mặc kệ lớn nhỏ, nàng đều phải biết.

"Tin tức này cũng không biết là theo đâu truyền đến. Nói là ngày ấy nguyên bản nên bị vò rượu đập trúng mà mất mạng, nên là Khương tổng quản của Đông Phương phủ, chẳng qua hắn được người chỉ điểm, mới tránh được một kiếp."

Chuyện này cũng không biết là thật hay là giả, hắn cũng là ở trong lúc vô ý nghe được.

"Ý của ngươi là, thiếu gia nhà ngươi là kẻ chết thay người khác?"

Trương lão phu nhân mắt lộ ra ý ngoan độc, nàng ban đầu cũng không tin con của chính mình có tướng đoản mệnh (*), như thế nào lại không hay ho ngoài ý muốn mà mất mạng, nguyên lai là chết thay người, thù này nàng không báo không được!

(*tướng đoản mệnh: tướng chết sớm)

"Theo như lời ngươi nói cao nhân là ai?"

"Nghe nói là vị hôn thê của Đông Phương Ngạo, kêu Tào Tử Vận."

Trương Thanh giọng lạnh lùng nói, đáy lòng cũng hiểu được lão phu nhân tuyệt không từ bỏ ý đồ, lại càng không dám nói thực ra là dân chúng trong thành khi biết thiếu gia đã chết, tất cả đều hoa chân múa tay vui sướng, nói thẳng là bị báo ứng; Ai kêu thiếu gia bình thường ỷ thế hiếp người, làm rất nhiều chuyện khiến người người oán trách, một năm trước gây sự với Đông Phương Lăng, dân chúng toàn thành phản ứng lo lắng, thành mãnh liệt đối lập.

"Ta mặc kệ nàng là ai, con ta mất đi đã là một nỗi mất mát lớn, ta tuyệt không tha cho nàng!"

Trương lão phu nhân quỳ nửa người, tay nắm chặt góc bàn gỗ, cõi lòng đầy hận ý tuyên thệ.

Trời tối đen như mực, không thấy ánh trăng và sao sáng, chỉ nghe thấy gió thổi qua ngọn cây phát ra tiếng vang sàn sạt, xa xa truyền đến âm thanh gõ mõ chuyển canh.

Hai bóng người nhỏ nhắn đang lén lút theo cửa sau của Đông Phương phủ rời đi, một đường hướng ngoài thành đi đến.

"Tiểu thư, chúng ta nhất định phải chọn phía sau rời đi sao?"

Thu Vũ ôm chặt tay nải trong tay, sợ hãi nhìn xung quanh; Liếc mắt một cái nhìn lại thấy đường tối om, bàn tay không thấy năm ngón tay, thật là thích hợp để chạy trốn, nhưng chính là cũng thực đáng sợ.

"Này cũng là không có biện pháp khác. Ban ngày căn bản là không có cơ hội, nếu không đi thì đi không được."

Tào Tử Vận đồng dạng trong lòng cũng ôm chặt tay nải, cước bộ nhanh hơn đi về phía trước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn sớm đã đổ mồ hôi đầm đìa, cách hừng đông chỉ kém một canh giờ, các nàng phải ở trước hừng đông rời đi Lạc Dương thành mới được.

"Chẳng qua, tiểu thư, chúng ta đi như vậy có được không, nhưng thật ra cũng không có cơ hội cùng bọn Tiểu Hồng cáo biệt, bọn họ nếu biết chúng ta không cáo mà biệt, nhất định sẽ thực thất vọng."

Nhớ tới ở Đông Phương phủ nhận thức một đám người, tuy rằng chỉ ở chung ngắn ngủn có hơn nửa tháng, nhưng đoàn người đều đối với chủ tớ các nàng thập phần thân mật, nghĩ đến bọn họ, xác thực có chút luyến tiếc.

Thu Vũ có chút cô đơn thở dài, nhưng nàng cũng biết tiểu thư khó xử, cho nên mới không hề khuyên nàng, không nói hai lời liền cùng tiểu thư rời đi Đông Phương phủ.

Hai người miệng nói chuyện, nhưng cước bộ cũng không có chút dám lơi lỏng; sau khi ra Lạc Dương thành, một đường đi về chỗ giao nhau với phía tây rừng trúc mà đi, chỗ đó tương đối ẩn mật, không dễ bị phát hiện, hai người cũng có thể ở đó nghỉ tạm.

Thật vất vả, khi các nàng tới chỗ phía tây giao nhau với rừng trúc kia, sắc trời đã dần dần sáng lên, mơ hồ còn có thể nghe được âm thanh gà gáy, nghênh đón một ngày đã bắt đầu, hai người thế này mới nhẹ nhàng thở ra, liên tiếp lau mồ hôi.

"Tiểu thư, chúng ta rốt cục đã ra khỏi Lạc Dương thành."

Thu Vũ thở hổn hển nói, hưng phấn mà nhìn chung quanh. Nơi này là lúc trước các nàng đến Lạc Dương thành từng đi qua, bằng không làm sao biết có một địa phương ẩn mật như vậy.

"Đúng vậy, chờ chúng ta nghỉ ngơi đủ, là có thể bắt đầu đi tiếp."

Hít sâu một hơi không khí lãnh liệt lạnh như băng đến tận xương, tựa hồ tất cả mỏi mệt giờ khắc này tiêu tan, ánh mắt nhìn phương hướng của Đông Phương phủ phía xa, mâu quang xẹt qua một chút phức tạp.

"Chỉ sợ các ngươi không còn có cái mệnh kia để lại đi tiếp."

Bỗng dưng, một đạo thanh âm lạnh như băng không hề báo động trước vang lên, cùng với một gã hắc y nhân che mặt xuất hiện.

Hắc y nhân tay cầm trường kiếm, hào quang lạnh lẽo, thân kiếm lạnh lùng chỉ vào Tào Tử Vận.

"Ngươi là ai?! Ngươi muốn làm cái gì?!"

Thu Vũ sợ tới mức lấy thân hộ ở trước người tiểu thư nhà mình, chính mình lại nhịn không được cả người phát run.

Tào Tử Vận thấy nàng hành động ngu đần, vội vàng đem nàng kéo ra phía sau, hai người đi bước một hướng chỗ sâu phía sau trong rừng trúc lui về.

"Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao muốn giết chúng ta?"

"Có người dùng tiền muốn mua mạng của ngươi, ngươi trốn không được, ngoan ngoãn chịu chết đi."

Hắc y nhân hai mắt hiện lên một chút sát ý, trường kiếm chỉ thẳng hướng ngực Tào Tử Vận.

"Ngươi đã muốn là mạng của ta, như vậy mời ngươi thả nàng đi, chuyện này không liên quan đến nàng."

Mặc dù không rõ là ai muốn mạng của nàng, bất quá nếu mục tiêu của hắn là nàng, thì nàng ít nhất muốn bảo đảm Thu Vũ có thể an toàn rời đi.

"Không cần! Tiểu thư, em không thể bỏ người lại, chính mình một người chạy trối chết!"

Thu Vũ kinh hoảng nắm tay nàng, mãnh liệt lắc đầu, gấp đến độ nước mắt chảy ròng. Tại sự sống chết trước mắt, trong lòng tiểu thư lại vẫn nhớ tới sinh tử của nàng, nàng sao có thể nào ruồng bỏ tiểu thư, bản thân trối chết chạy đi!?

"Đừng dài dòng, các ngươi một người đều đi không được." Hắc y tiếng người chưa dứt, trường kiếm nhanh chóng hướng tới hai người.

Tào Tử Vận vẫn chú ý hành động của hắn, ở lúc hắn giơ kiếm lên đâm về hướng các nàng kia, nàng dùng hết sức lực kéo Thu Vũ đổ sang một bên, không dự đoán được Thu Vũ nhất thời không đề phòng, cả người ngã nhào xuống, cái trán vừa vặn đập vào một khối đại thạch, nhất thời ngất đi

Mà chuôi trường kiếm này, liền như vậy ương ngạnh đâm vào ngực trái của Tào Tử Vận, thanh kiếm rút ra, máu đỏ tươi ở giữa không trung vẩy ra, thân mình mảnh khảnh giống như tuyến rối gỗ (*) bị chặt đứt, thân thể mềm mại ngã xuống.

(*tuyến rối gỗ: sợi dây buộc con rối được làm bằng gỗ)

Hắc y nhân thấy sứ mệnh đã thành, không thèm liếc mắt một cái nhìn người trên mặt đất, không tiếng động như lúc đến rời đi.

Không lâu sau khi hắc y nhân đi rồi, Thu Vũ bị ngất chậm rãi thức tỉnh, theo bản năng sờ sờ cái trán, theo sau khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hoảng nhìn xung quanh, khi nàng cố hết sức bò lên, cũng đồng thời nhìn thấy Tào Tử Vận đang nằm giữa một vũng máu, không khống chế được, tiếng thét chói tai nháy mắt vang vọng rừng trúc.

"Tiểu thư...... Không cần...... Không cần bỏ lại Thu Vũ!"

Thu Vũ lệ rơi đầy mặt, kinh hãi không biết làm như thế nào cho phải, tay run run ôm chặt thân thể mềm mại đang dần dần lạnh như băng, nước mắt lại rơi như mưa.

"Cứu mạng a! Có ai có thể cứu tiểu thư nhà ta a......"

Đột nhiên –

Dát chi! cước bộ không tiếng động đạp trên cành trúc (*)phát ra một đạo dị vang, Thu Vũ nghển cổ nhìn, ở dưới ánh mắt sốt ruột xuất hiện một thân ảnh cao ngất, thanh âm kinh hỉ (*) đồng thời theo trong miệng nàng phát ra:

"Nhị thiếu gia! Ngươi mau cứu ...cứu tiểu thư!"

(*cước bộ không tiếng động đạp trên cành trúc:cái nỳ là anh dùng khinh công, *thanh âm kinh hỉ: thanh âm kinh ngạc pha lẫn vui mừng)

Đông Phương Ngạo ở nhìn thấy người trong lòng đang nằm giữa vũng máu, nhất thời khuôn mặt tuấn tú đại biến, việc trước tiên đưa tay dò thử hơi thở của nàng, khi phát hiện nàng hơi thở mỏng manh, vội vàng điểm trụ đại huyệt quanh thân nàng, bảo vệ một tia hơi thở cuối cùng của nàng.

"Ta trước mang nàng trở về."

Đông Phương Ngạo nhìn Thu Vũ liếc mắt một cái, động tác nhanh chóng ôm lấy Tào Tử Vận, thi triển khinh công, chạy vội hướng đông phương phủ mà đi. (NN:oa...oa ngồi tưởng tượng cảnh nỳ mà cảm thấy lãng mạn quớ, tuy rằng chị đang bị thương, nhưng vẫn lãng mạn:">)

Sáng sớm tinh mơ giống như thường, tất cả nô bộc trong Đông Phương phủ đều làm công việc của chính mình, mỗi người trên mặt đều lộ vẻ tươi cười, thanh âm ân cần thăm hỏi lẫn nhau truyền lại yên vui hài hòa.

Thẳng đến có một thân ảnh hốt hoảng ôm thân thể mềm mại tinh tế toàn thân nhiễm huyết chạy gấp về phủ, phía sau lão đại phu đi theo thở hổn hển, thế này mới đánh vỡ yên tĩnh của sáng sớm, cũng làm cho Đông Phương phủ nhất thời lâm vào người ngã ngựa, rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Vợ chồng Đông Phương Lăng đều ở trong Thanh Hồng viện, ánh mắt lo lắng gắt gao nhìn chăm chú vào người nằm trên giường không một tia huyết sắc, cả người đều là máu.

"Này...... Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Lạc Băng Nhi không đành lòng nhìn người bị trọng thương trên giường. Rốt cuộc là ai nhưng lại nhẫn tâm muốn giết hại một nữ tử mảnh mai như vậy?

"Ta so với các ngươi càng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Đông Phương Ngạo sắc mặt cũng không khá hơn so với người nằm trên giường. Nếu không phải hắn đêm hôm qua tâm thần không hiểu vì sao lại không yên, không thể an tâm đi ngủ, cũng sẽ không ở khi trời còn chưa sáng liền đi đến khách viện Tây sương phòng, mới có thể phát hiện chủ tớ các nàng đã sớm rời đi.

Hắn một đường truy tìm, trùng hợp ở ngoài phía tây giao với rừng trúc nghe được tiếng kêu cứu của Thu Vũ, cũng mới có thể ở một khắc tối nguy tới kịp cứu nàng.

Đáng tiếc hắn vẫn không đủ mau, nếu không nàng sẽ không bị chịu trọng thương như vậy

Nàng còn sống không?

Hắn trong mắt không thấy được thân ảnh bận rộn của lão đại phu đang ở cạnh giường, trong con ngươi đen chỉ nhìn thấy ngực nàng không có một tia hơi thở phập phồng, một cỗ sợ hãi trước nay chưa có chính hung hăng xé rách hắn. (NN:em khóc, em xúc động quá, càng về sau càng xúc động *hức hức*)

"Mọi người không cần lo lắng, Tào cô nương này thật đúng là mệnh lớn, khối ngọc bội này trên cổ nàng, làm cho mũi kiếm mất đi chính xác, chỉ kém nửa tấc, nếu không cho dù là thần phật hạ phàm cũng cứu không được nàng; nhưng Tào cô nương mất máu quá nhiều, cũng may đúng lúc nhị thiếu gia điểm huyệt, mới có thể bảo trụ mạng này của nàng."

Lão đại phu xem xét thật kỹ miệng vết thương, xác định vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng của nàng, thế này mới nhẹ nhàng thở ra; Đối mặt với Đông Phương Ngạo chờ đợi phía sau, vội vàng đem ngọc bội đã bị vỡ giao cho hắn.

"Cám ơn ngươi, Trần lão." Đông Phương Ngạo tự đáy lòng cảm tạ, trong tay nắm chặt hai nửa ngọc bội bát quái

(bát quái này là cái hình này lè bà con).

"Nhị thiếu gia khách khí, đây là việc mà ta phải làm. Tào cô nương tuy rằng mạng vẫn giữ được, nhưng nàng mất máu quá nhiều, khả năng sẽ hôn mê trong vài ngày, hơn nữa miệng vết thương của nàng khá sâu, nên cẩn thận chăm sóc mới tốt, miễn cho bị nhiễm trùng; Ta đi về trước chuẩn bị dược liệu lập tức sai người đưa tới."

Lão đại phu lại cẩn thận công đạo vài câu, thế này mới rời đi, chạy về y quán chuẩn bị thỏa đáng dược liệu cần dùng.

Lão đại phu vừa đi, một nha hoàn lập tức đang cầm xiêm y đi đến. Khi nhìn thấy người trên giường, mặt không có chút máu, cả người lại nhiễm đầy huyết, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, sợ hãi thấp giọng nói:

"Nhị thiếu gia, ta là đến giúp Tào cô nương thay quần áo."

"Hai nam nhân các ngươi trước rời đi, người này liền giao cho ta."

Lạc Băng Nhi đem hai người đẩy đi ra ngoài, tiếp nhận quần áo sạch sẽ trên tay nha hoàn, đau lòng nhìn người cả người nhiễm huyết, ý bảo nha hoàn cùng nhau hỗ trợ.

Đông Phương Ngạo thật sâu nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn lịch sự tao nhã tái nhợt hồi lâu, khi rời đi con ngươi đen xẹt qua một chút lãnh liệt.

Mặc kệ là ai, dám đụng người của hắn, Đông Phương Ngạo hắn thề báo thù này

***************

"Đem nói ra rõ ràng. Sau khi các ngươi đào tẩu, đã xảy ra chuyện gì, vì sao Tử Vận lại bị trọng thương?"

Trong thư phòng, Đông Phương Ngạo nghiêm khắc ép hỏi Thu Vũ đang quỳ trên mặt đất.

"Lão Nhị, ngươi làm cho nàng sợ hãi."

Đông Phương Lăng ngồi ở một bên nhíu mày nhắc nhở, Thu vũ thân hình nhỏ nhắn sớm bị hắn dọa sợ tới mức cả người run run.

"Đúng vậy, tuy rằng mọi người đều vội vã muốn biết, nhưng vậy không tất yếu như vậy dọa nàng sợ hãi."

Lạc Băng Nhi trừng mắt nhìn Đông Phương Ngạo liếc mắt một cái, đem Thu Vũ nước mắt tứ tung đang quỳ trên mặt đất nâng dậy

Thu Vũ sợ tới mức ngay cả mặt cũng không dám nâng, nước mắt căn bản rơi không ngừng. Một hồi đến Đông Phương phủ, biết được tiểu thư đã được cứu sống, còn chưa kịp đi nhìn nàng, lập tức bị đưa tới thư phòng này hỏi tội.

"Ta...... Sau khi chúng ta rời đi, tính thừa dịp trước hừng đông rời đi Lạc Dương thành, thật vất vả mới ra khỏi thành, khi đến chỗ phía tây giao nhau với rừng trúc, không nghĩ tới đột nhiên nhảy ra một hắc y nhân, nói là muốn mạng của tiểu thư, tiểu thư không muốn liên lụy tới ta, liền đem ta đẩy sang một bên, ta nhất thời không có phòng bị, cứ như vậy té ngã trên đất, đập đầu vào tảng đá to ngất đi. Chờ khi ta tỉnh lại, tiểu thư liền......"

Thu Vũ khóc thút thít nghẹn ngào nói chuyện xảy ra. Cứ nghĩ đến tiểu thư vì không muốn liên lụy nàng, mà làm cho chính mình suýt nữa chết, nàng liền không thể tha thứ cho bản thân

Đông Phương Ngạo nhìn hai nửa ngọc bội trong tay, con ngươi đen hiện lên một chút lãnh lệ. Lần này tính ra nàng mệnh lớn, có khối ngọc bội này thay nàng cản một kiếp, tên sát thủ kia nếu là biết Tử Vận cũng chưa chết, nhất định sẽ quay lại.

"Nhị thiếu gia, tiểu thư nhà ta có phải hay không thật sự không có nguy hiểm đến tính mạng?"

Trước khi chính mắt chưa nhìn thấy tiểu thư bình an, nàng nói cái gì đều không thể chân chính yên tâm.

"Đúng vậy. Là khối ngọc bội bát quái này đã cứu nàng, là nó làm mũi kiếm mất đi chính xác, mới có thể kém nửa tấc không đâm trúng trái tim, bảo vệ nàng một mạng." Nếu không nàng lại có thể nào tránh được một kiếp ở trong tay sát thủ.

"Ngọc bội?" Thu Vũ thấy ngọc bội vỡ thành hai nửa kia, kinh hô ra tiếng:

"Vương đạo nhân kia thật đúng là lợi hại! Khối ngọc bội này là khi tiểu thư 16 tuổi, trước khi vương đạo nhân rời đi lưu lại. Hắn nói tương lai khối ngọc bội bát quái này có thể giúp tiểu thư tránh được một kiếp, trăm ngàn không thể rời khỏi người, không nghĩ tới hiện tại thật sự ứng nghiệm."

Cái gì! Đông Phương Ngạo cúi đầu, có chút đăm chiêu nhìn chăm chú ngọc bội trong lòng bàn tay, xem ra Vương đạo nhân trong miệng của Thu Vũ nhất định không phải là đạo sĩ bình thường

"Lão Nhị, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Đông Phương Lăng nghe ra hai người đang nói huyền cơ, mơ hồ phát hiện vị Tào cô nương này tựa hồ là người mang nhiều bí mật.

"Đúng vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lạc Băng Nhi theo sau hỏi. Có Đông Phương Lăng làm chỗ dựa, nàng mới không sợ Đông Phương Ngạo không đem đại tẩu là nàng để vào mắt. (NN: khổ thân Băng tỷ =)))

"Ngươi đi trước chiếu cố tiểu thư nhà ngươi đi."

"Dạ." Thu Vũ lau đi nước mắt khóe mắt, vui sướng lui ra.

"Chuyện này, các ngươi sớm hay muộn sẽ biết, cũng đang cần các ngươi hỗ trợ."

Đông Phương Ngạo ngẩng đầu nhìn quét hai người liếc mắt một cái, chậm rãi nói ra chuyện tình từ chỗ Thu Vũ biết được.

Ba ngày sau Tào Tử Vận mới mở được mắt ra.

"Tiểu thư! Người cuối cùng tỉnh."

Thu Vũ cực vui mừng vừa khóc vừa vọt tới mép giường. Lo lắng đề phòng ba ngày, rốt cục cũng nhìn thấy nàng thanh tỉnh, chân chính nhẹ nhàng thở ra.

"Ta không chết......"

Tào Tử Vận tiếng nói suy yếu có chút kinh ngạc. Khi trường kiếm hung hăng đâm trúng ngực trái của nàng, cùng với xé rách đau nhức truyền đến, nàng còn tưởng rằng chính mình hẳn đã chết.

"Không có, không có! Tiểu thư người đừng nhắc lại từ 'Chết' này nữa, người dọa em khiếp sợ......"

Thu Vũ mỗi khi nghĩ đến nàng nằm hấp hối ở giữa vũng máu, liền lại nhịn không được khóc nức nở lên.

"Thực xin lỗi, Thu Vũ."

Bàn tay vô lực nhẹ cầm lấy tay của nàng, hướng nàng nở ra một nụ cười xin lỗi.

"Nơi này là đâu?"

Nhìn trong phòng bài trí xa lạ, cảm thấy buồn bực chính mình nay đang ở nơi nào.

"Nơi này là Thanh Hồng viện, tẩm phòng của Nhị thiếu gia ngay tại cách vách, là hắn kiên trì muốn tiểu thư về sau sẽ ngụ ở nơi này."

Tào Tử Vận ánh mắt kinh ngạc, không thể tưởng được nàng lại trở về Đông Phương phủ. Ý tứ của Đông Phương Ngạo nàng biết, xem ra sau khi trải qua sự kiện lần này, về sau càng không thể có cơ hội chạy thoát.

"Tiểu thư, người hôn mê đã ba ngày, đều không có ăn cái gì, em lập tức đi nấu chút đồ ăn đến."

Thu Vũ vẫn chưa phát hiện ra tâm tư chuyển biến của nàng, một lòng chỉ nhớ thân thể của nàng, khi xoay người rời đi trước giường, rồi đột nhiên nhìn thấy thân hình cao to ở trước cửa, kêu sợ hãi:

"Nhị thiếu gia!"

Con ngươi đen của Đông Phương Ngạo nhìn chằm chằm vào người nằm trên giường, chú ý tới nàng khi nghe nói hắn đã đến, ngược lại nhắm chặt hai mắt lại, khóe môi không hờn giận nhếch lên.

Sau khi Thu Vũ phát hiện hắn đã đến, lập tức thông minh cáo lui, còn không quên đem cửa phòng đóng lại. (NN: được a, nha hoàn thông minh quớ =)))

Sau khi Thu Vũ rời đi, trong phòng lại khôi phục im lặng, hồi lâu cũng không nghe được thanh âm gì. Đang lúc Tào Tử Vận nghi hoặc mở mắt ra, ánh mắt trong suốt nhìn thấy một đôi con ngươi đen ẩn hàm tức giận ở trước mắt, Đông Phương Ngạo không biết khi nào không ngờ ngồi xuống ở bên giường nàng, không nói một câu, tinh tế đánh giá nàng.

"Vì sao muốn chạy trốn?"

Đông Phương Ngạo hơi thở nóng rực phả vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu tái nhợt của nàng, bàn tay to ôn nhu khẽ vuốt cẩn thận mặt của nàng, kia ẩn ẩn tản mát ra ý độc chiếm, như là quân vương ở lãnh thổ của chính mình thăm hỏi cẩn thận, cũng làm cho tâm tư trí tuệ của Tào Tử Vận kinh hãi, hắn rõ ràng biểu lộ ý độc chiếm ra bên ngoài.

"Ta...... Tưởng niệm cha mẹ......"

Tiếng nói nhẹ, suy yếu, ánh mắt trong suốt không dám nhìn thẳng hắn, biết lý do này hắn căn bản sẽ không tin tưởng.

"Ngươi nói dối. Nếu ngươi nói là sự thật, vì sao không dám nhìn ta?"

Thanh âm sẵng giọng trầm thấp ở bên tai nàng vang lên. Nàng thiếu chút nữa ngay tại trước mắt hắn hương tiêu ngọc tấn (*), mà nàng lại đến bây giờ còn không dám đối hắn thẳng thắn.

(*hương tiêu ngọc tấn: ý là mất mạng a)

"Ta chỉ là không nghĩ lưu lại đây."

Cố lấy dũng khí nâng mâu nhìn thẳng hắn, khi nhìn thấy gương mặt hung ác nham hiểm của hắn, nhịn không được nuốt xuống một ngụm nước miếng. (NN: eo ơi đoạn này tả anh gương mặt hung ác nham hiểm làm êm sợ quớ đi thôi *khóc thút thít*)

"Ta nói rồi, trước khi chân tướng rõ ràng, ngươi chỗ nào cũng đừng nghĩ muốn đi. Hay là, ngươi thừa nhận chính mình là giả mạo, cho nên mới chột dạ muốn chạy trốn?"

Nàng mở to hai mắt, dưới đáy lòng giãy giụa không khỏi nghĩ có nên nhân cơ hội trong lời nói này của hắn: Có nên hay không vì rời đi mà không tiếc thừa nhận nói dối?

"Ta khuyên ngươi trước khi nói, tốt nhất nên biết trước hậu quả. Đông Phương Ngạo ta không phải là loại người để cho người ta lừa gạt tính kế, cho dù là ngươi, ta cũng sẽ không lưu tình."

Chết tiệt! Nàng nhưng lại vì tưởng rời đi mà không tiếc có ý niệm nói dối trong đầu. Đông Phương Ngạo dễ dàng liền nhìn ra ánh mắt tâm tư đang dao động của nàng

Đúng vậy, hắn xác thực đến bây giờ còn không có chứng cớ; Nhưng hắn tin tưởng không lâu nữa, chân tướng sẽ rõ ràng. Hắn trong lòng có bao nhiêu cái quá mức, chính là còn cần xác thực căn cứ chính xác để chứng minh, hết thảy sẽ chờ người nọ trở về.

Mà từ đầu tới đuôi, hắn trong lòng vẫn có một nỗi băn khoăn. Nàng trong lòng rốt cuộc cất giấu bí mật gì? Hắn nhìn ra được rằng, nàng đều không phải là hoàn toàn đối với hắn vô tình, nhưng luôn luôn sắp xếp cự tuyệt lại cảm tình của hắn ; Hắn tin tưởng hết thảy cùng nàng một lòng muốn rời đi có quan hệ trực tiếp, mà điều này, hắn nhất định sẽ tra ra (NN: tra ra càng thêm đau lòng ca ơi *khóc nức nở*)

Hắn đe dọa uy hiếp thu được hiệu quả, Tào Tử Vận lời vừa muốn thốt ra lại nuốt trở về, ánh mắt trong suốt khó nén kinh ngạc, hắn có thể dễ dàng nhìn thấu lòng của nàng!

"Ngươi tại đây nghỉ ngơi cho thật tốt đi, về sau ngươi liền ở chỗ này."

Để tránh chính mình nhất thời không khống chế được, nàng vừa bị thương từ quỷ môn quan trở về, con ngươi đen thật sâu nhìn nàng liếc mắt một cái, thân hình cao to phút chốc đứng lên, đi nhanh rời khỏi phòng.

Nhìn bóng dáng áp lực buộc chặt hắn, một chút ảm đạm xẹt qua đáy mắt nàng.

Lãnh liệt gió lạnh gào thét, cùng với tuyết bay tán loạn, một ngày này, trận đầu tuyết đầu mùa đông rơi xuống Lạc Dương thành

Thu Vũ lén lút đẩy cửa gỗ điêu khắc tinh xảo ra, liếc mắt nhìn tiểu thư nằm trên giường vẫn chưa thanh tỉnh, đưa tay cầm lấy mấy bộ đồ mới nàng vừa may, cẩn thận cho vào trong tủ quần áo, chính là khi xoay người chuẩn bị rời đi, kinh ngạc thấy phía sau có thân ảnh tuấn dật.

"Nhị thiếu gia." Nàng nhỏ giọng kêu, thực tại bị hắn cước bộ không tiếng động làm cho hoảng sợ.

"Tử Vận còn ngủ sao?"

Đông Phương Ngạo không tiếng động cất bước tiến lên, nhìn kiều nhan ôn nhu lịch sự tao nhã trên giường, trên gương mặt tuấn dật hiện lên vẻ mặt ôn nhu.

"Dạ, tiểu thư từ nhỏ đã thập phần sợ lạnh, mỗi lần vừa đến mùa đông, tiểu thư sẽ trở nên thập phần ngủ nhiều hơn, hơn nữa mấy ngày nay lại đặc biệt lạnh, tiểu thư trên người lại bị thương, liền lại càng không nghĩ muốn rời giường."

Thu Vũ đi đến bên cạnh hắn, mỉm cười nhỏ giọng nói.

"Nàng thương thế đã đỡ hơn chưa?"

Thân hình cao to ngồi xuống mép giường, bàn tay to khẽ vuốt khuôn mặt gầy nhỏ nhắn tái nhợt, một chút đau lòng xẹt qua đáy mắt.

Từ ngày ấy sau khi hắn không vui rời đi, mỗi khi trở về xem nàng, đều gặp tình hình giống hiện tại — nàng đều rơi vào trong ngủ say, bởi vậy vẫn không có cơ hội cùng nàng nói chuyện.

"Tiểu thư cũng không phải vận động gì nhiều, hơn nữa nàng hơn phân nửa đều nằm ở trên giường, vẫn chưa tác động đến miệng vết thương, cho nên hắn đã thập phần phục hồi như cũ."

"Nơi này có ta, ngươi trước tiên lui xuống đi."

"Dạ."

Thu Vũ đưa mắt dò xét Đông Phương Ngạo vẻ mặt ôn nhu nhìn tiểu thư nhà mình, ngầm thay tiểu thư cảm thấy vui vẻ, vì thế nhỏ giọng rời đi, lưu cho hai người một chỗ.

Thân hình cao to của Đông Phương Ngạo tà ỷ dựa vào đầu giường, con ngươi đen không kiêng nể gì nhìn nàng ngủ say.

Rất khó tưởng tượng được, một người ôn nhu mảnh khảnh như vậy thế nhưng lại là người mang dị năng. Nàng thiện lương, biết rõ ở mỗi lần sau khi tiết lộ thiên cơ, thân thể tất sẽ thừa nhận đau nhức tra tấn, nhưng nàng lại vẫn là không đành lòng nhìn người gặp bất trắc, tình nguyện chính mình chịu khổ. Còn có, lúc này đây, khi đối mặt với sát thủ, nàng không nhu nhược lại dũng khí một mình lựa chọn đối mặt nguy hiểm, cũng muốn bảo hộ người khác an toàn?

Nàng thiện lương trí tuệ, xác thực làm hắn kinh ngạc không thôi đồng thời hấp dẫn ánh mắt hắn nhìn nàng, nhưng cũng làm hắn mười phần lo lắng.

Ngay tại khi hắn đang lâm vào trong suy nghĩ của chính mình, người trên giường khẽ động, khi trừng mâu ủ rũ vì vừa ngủ dậy nhìn thấy hắn ở bên giường, xẹt qua một chút kinh ngạc, ngay sau đó, thần trí cũng nháy mắt thanh tỉnh.

"Tỉnh? Tựa hồ ta mỗi khi trở về thăm hỏi ngươi, ngươi đều ngủ. Hiện tại miệng vết thương còn có đau hay không?"

Đồng thời vừa nói chuyện, bàn tay to khẽ vén vài sợi tóc mai trên trán nàng sang một bên, làm cho hắn có thể nhìn rõ ràng dung nhan lịch sự tao nhã của nàng hơn.

"Ân." Nàng hừ nhẹ."Tốt hơn nhiều, đã muốn không có đau như mấy ngày hôm trước, chỉ cần không cử động mạnh, sẽ không động đến miệng vết thương."

Trừng mâu trong suốt không được tự nhiên khẽ chớp, nhưng chưa tránh đi đụng chạm của hắn, theo hắn mỗi lần chủ động tiếp cận, lộ ra vô cùng thân thiết giữ lấy, mà chính mình vẫn chưa có cảm giác bài xích, ngược lại có một tia vui sướng, nàng đã hiểu được cảm giác chân chính của đáy lòng — ở trong bất tri bất giác, nàng sớm đã bị hắn hấp dẫn. (NN:oa.. oa cuối cùng chị cũng xác nhận, vui mừng ~ing)

Chính là vẫn không muốn thừa nhận, nàng đã thích nam nhân thâm trầm này.

"Nghe Thu Vũ nói, ngươi luôn nằm ở trên giường bất động, có nghĩ là nên đi ra ngoài một chút?"

Thương thế của nàng đã không còn lo ngại, chỉ cần cẩn thận một chút, không động đến miệng vết thương là đến được; Nàng ảo não nằm ở trên giường, hắn thật đúng là sợ nàng nằm lâu, ngược lại sẽ làm cho thân thể không tốt.

"Nhưng...... Bên ngoài rất lạnh."

Nói xong lại đem chăn gấm phủ kín lên người để lộ duy nhất mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn, Đông Phương Ngạo nhìn thấy mỉm cười không thôi.

"Được rồi, hôm nay bên ngoài có tuyết rơi, quả thật là lạnh hơn một chút, ngươi trong phòng có ấm lô (*)xác thực tương đối ấm áp."

(*ấm lô: hỏa lò nhỏ để sưởi ấm. thực ra nó để là hỏa lò, nhưng êm lại dùng ấm lô, nghe hay hơn:">)

"Ta nghe Thu Vũ đề cập qua, là ngươi đúng lúc xuất hiện đã cứu ta một mạng?"

"Đúng vậy. Nếu không phải ta phát hiện các ngươi đào tẩu, đúng lúc đuổi theo, cũng sẽ không đúng dịp đem ngươi cứu trở về, nếu không chỉ sợ ngươi khó thoát khỏi cái chết."

Nghĩ lại, mày kiếm nhíu chặt, hắn nhớ tới mới vừa nghe Khương bá nhắc tới, tin tức truyền lưu ở phố lớn ngõ nhỏ đường nhỏ. Chuyện này nhất định là có người tiết lộ ra ngoài, mới có thể làm cho Trương phủ biết được, lấy cá tính của Trương lão phu nhân yêu con như mạng, tuyệt không sẽ bỏ qua cho Tử Vận. Sát thủ sát hại Tử Vận, cùng trương phủ tuyệt đối có quan hệ.

"Rốt cuộc là người phương nào muốn tính mạng của ta?"

Nàng đơn thuần, vẫn chưa nghĩ đến chính mình vì cứu một mạng người, nhưng cũng gián tiếp hại một mạng người khác.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy. Trước mắt trọng yếu nhất là dưỡng thương cho thật tốt, cái khác thì ta sẽ xử lý."

Không nghĩ làm cho nàng biết nhiều chuyện, cũng sợ nàng thiện lương sẽ tự trách bản thân mình, bởi vậy hắn lựa chọn giấu diếm tình hình thực tế.

"Ân." Nàng chỉ biết vâng lời, mềm mại nghe theo hắn, tùy ý bàn tay to của hắn nắm chặt đôi tay mềm của nàng, hai gò má lịch sự tao nhã toát ra một chút ngượng ngùng. (NN: ứ ừ chỉ có cầm tay với hôn trán, như phim Hàn thế)

Không nói gì nhưng đáy lòng của hai người lưu chuyển, trong lòng nhộn nhạo.

Trong phòng ấm áp, tựa hồ nhiệt độ có khuynh hướng tăng dần dần, dị thường khác xa với ngoài phòng rét lạnh.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)