Truyện:Thật Giả Thiếu Gia - Chương 09

Thật Giả Thiếu Gia
Trọn bộ 11 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đỗ Diệu Phù từ trong mộng bừng tỉnh, ngực kịch liệt phập phồng, trên mặt hiện ra kinh hoảng, mồ hôi mỏng manh hiện đầy trên trán.

Tay hơi lạnh đột nhiên đặt lên mặt nàng, nàng sợ tới mức thở gấp theo bản năng lui ra phía sau, nếu không phải có người giữ chặt nàng, nàng thiếu chút nữa ngã xuống ghế nằm.

"Cậu làm sao thế? Nằm ác mộng sao?" Kéo nàng nhân nhíu mày.

Đỗ Diệu Phù kinh ngạc nhìn khuôn mặt thanh tú ngăm đen, mắt chớp chớp, "Sơ, Sơ Vi?" Sau đó ngắm nhìn bốn phía.

Lầu các trang nhã, hoa viên ngoài ban công rất độc đáo, sa mỏng màu vàng theo gió giương nhẹ, mơ hồ bay tới mùi hoa thanh nhã.

Đây là hoàng cung nơi này là tiểu lầu các nàng ở, người trước mắt là người bạn tốt nhất của nàng — Giang Sơ Vi.

Một năm trước nàng rơi xuống vách núi lại được cứu lên, chớp mắt tỉnh lại Đỗ Diệu Phù lần đầu trong cuộc đời cảm thấy mạng nàng thực cứng – rơi máy bay không chết, rơi xuống vực cũng không chết.

Hơn nữa người cứu nhân đúng là Giang Sơ Vi!

Nói thật nếu không phải đối phương gọi ra tên của nàng, nàng căn bản không thể tin được nữ nhân như dân đen bình thường trước mắt là nữ vương Giang Sơ Vi xinh đẹp lãnh diễm.

Hơn nữa khối than đen này lại còn thành hoàng hậu, đương kim hoàng đế yêu nàng muốn chết, toàn bộ hậu cung chỉ có đóa than đen được hưởng thụ quân vương độc sủng.

Đỗ Diệu Phù lập tức cảm thấy thế giới này phát bệnh.

Sau đó Giang Sơ Vi cãi nhau với hoàng đế, nàng lén chuồn ra cung lại gặp được đồng dạng rơi cơ xuyên qua Giang Hạo Thừa, tỷ đệ vui vẻ gặp lại nhau.

A hạo là mãnh nam cao lớn cường tráng, nhưng lại xuyên thành cực phẩm tuyệt thế tiểu thụ — Đỗ Diệu Phù nhìn gương mặt yêu nghiệt của tiểu thụ, lại nhìn nữ vương mặt than đen, nàng cảm thấy an ủi.

So sánh với họ nàng xuyên qua thực sự rất bình thường. Tuy rằng diện mạo không thay đổi nhưng nàng thon dài, biến thành gầy cái này đã đủ, nàng yêu cầu thực sự không nhiều lắm.

"Ê! Đỗ Diệu Phù, cậu phát gì ngốc nha?" Thấy Đỗ Diệu Phù thất thần, Giang Sơ Vi tức giận vỗ lên trán nàng.

"Á!" Đỗ Diệu Phù đau đến che trán, tay nữ vương thật có lực hoàn toàn không lưu tình, cái trán của nàng nhất định là đỏ rồi. Nhưng bị ức hiếp thành thói quen Đỗ tiểu thư giận mà không dám nói gì, giống con dâu nhỏ lẩm bẩm trong miệng, "Tớ chỉ là chưa thích ứng kịp khuôn mặt này của cậu."

Mỹ nữ và than đen, thật chấn động!

"Tốt nhất là vậy...." Giang Sơ Vi không tin cũng đã nhìn một năm, nàng không tin Đỗ Diệu Phù còn chưa thích ứng, cô gái này không phải muốn dời đi lực chú ý người khác chứ.

"Một năm này thấy cậu vẫn nằm ác mộng, cậu đã mơ thấy gì?"

"Ai biết?" Đỗ Diệu Phù xoa cái trán."Ai sẽ nhớ rõ trong mộng thấy gì?"

Nàng tỉnh lại liền quên sạch hết!

Phải không? Giang Sơ Vi thật sự không tin lời nói của Đỗ Diệu Phù, "Một chút ấn tượng cũng không có?"

"Không có." Đỗ Diệu Phù thật tình lắc đầu. Ngủ dậy khát nước, nàng quay đầu cầm lấy chung trà ngân nhĩ hạt sen đặt ở trên bàn.

Thấy Đỗ Diệu Phù không giống như đang nói dối, Giang Sơ Vi miễn cưỡng tin."Được rồi, tớ nghĩ đến cậu chắc nằm mộng đến tên xú nam nhân khi dễ cậu."

"Phụt — khụ khụ khụ......" Đỗ Diệu Phù bị trà hạt sen làm sặc, ho đến hốc mắt phiếm lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn bộ đỏ lên. Nàng nhanh chóng phản bác, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vô tội."Cái gì, cái gì xú nam nhân......"

Đáng tiếc chiêu này vô dụng đối với Giang Sơ Vi, nàng lười biếng vuốt thai nhi năm tháng trong bụng, bưng trà sâm lên nhấp nhẹ một ngụm, thấy trong mắt Đỗ Diệu Phù hiện lên khẩn trương, mắt đẹp hung hăng nhíu lại.

Đỗ Diệu Phù lập tức run sợ, chột dạ dời mắt sang nơi khác.

Thấy bộ dáng này của nàng, Giang Sơ Vi biết cô nàng này lại muốn giả ngu cho qua chuyện, bất quá lần này nàng không tính buông tha.

Một năm trước nàng từ trong suối nhỏ cứu Đỗ Diệu Phù, trên người nàng có nhiều vết thương lớn nhỏ, nghiêm trọng nhất là vết thương ở bụng, như là bị vũ khí thô ráp đâm vào.

Khi đó Đỗ Diệu Phù sốt cao chỉ còn một hơi thở.

Nàng ngày đêm chăm sóc Đỗ Diệu Phù, dùng khăn lông ướt lau qua toàn thân Đỗ Diệu Phù để giúp nàng giải nhiệt, mà trên người Đỗ Diệu Phù ngoại trừ vết thương ngoài, còn có dấu vết xanh hồng lần lượt thay đổi.

Dấu vết này Giang Sơ Vi vừa thấy đã biết là nam nhân lưu lại, hơn nữa nhìn vết thương trên người Đỗ Diệu Phù, thật ra khi đó trong lòng nàng đã nghĩ đến kết quả tệ nhất.

Nhưng khi Đỗ Diệu Phù tỉnh lại tâm lý cũng rất bình thường, cảm xúc không bị gì ảnh hưởng, bởi vậy Giang Sơ Vi phủ định kết quả kia.

Bất quá Đỗ Diệu Phù lại không hề không đề cập tới chuyện xảy ra ở thế giới này, bao gồm nguyên nhân vì sao bị thương rơi xuống vực nàng cũng không nói.

Mỗi khi Giang Sơ Vi hỏi, Đỗ Diệu Phù liền trả lời trái phải, cuối cùng không trả lời chính là không trả lời.

Ở phương diện khác cá tính Đỗ Diệu Phù rất cố chấp, nàng có lẽ có chút nhát gan hèn yếu, nhưng đến khi đến lúc bướng bỉnh ai cũng không có cách.

Bởi vậy ngay từ đầu Giang Sơ Vi cũng không ép nàng chờ Đỗ Diệu Phù tự mình mở miệng. Nhưng một năm qua nữ nhân này không nói chính là không nói, Giang Sơ Vi chờ đến tính nhẫn nại cũng không còn.

Hơn nữa nàng vẫn không nói với Đỗ Diệu Phù, một năm này có người vẫn điều tra hành tung của nàng chẳng qua Hạ Hầu Dận rat ay ngăn cản làm cho đối phương điều tra không được.

Nàng từng hỏi qua Hạ Hầu Dận đối phương là ai, nhưng Hạ Hầu Dận nhất thời cũng tìm kiếm không được. Đây quả thực thần kỳ người đó lại có thế lực có thể giấu diếm được hoàng đế?

Hạ Hầu Dận nói đối phương có thể là nhân sĩ võ lâm, đối với việc giang hồ hắn là hoàng đế có khả năng không can thiệp được.

Người nọ rốt cuộc là ai? Điều tra tung tích Đỗ Diệu Phù làm gì? Giang Sơ Vi nghi hoặc mà tất cả giải đáp đều giấu ở trên người Đỗ Diệu Phù.

Giang Sơ Vi nhìn ánh mắt chột dạ của cô gái kia, ánh mắt rũ xuống dừng ở trên tay phải Đỗ Diệu Phù, nàng nhanh chóng đưa tay thừa dịp Đỗ Diệu Phù không chú ý đoạt lấy cái gì đó trên tay nàng.

"A!" Đỗ Diệu Phù kinh ngạc kêu gào, muốn cướp về vật nọ nhưng dưới ánh mắt kiên cường của nữ vương nàng đành phải ngượng ngùng thu hồi tay.

Rồi hãy nói Giang Sơ Vi hiện đang mang thai, nàng cũng không dám dùng lực quá lớn chỉ sợ không cẩn thận đụng vào bụng Giang Sơ Vi, vậy nàng nhất định sẽ bị lão ca giết.

Lão ca trong miệng nàng chính là Hạ Hầu Dận, lúc trước nàng và Giang Sơ Vi hồi cung đã được hoàng đế nhận làm nghĩa muội, còn phong danh hiệu Phù Dung công chúa, là công chúa dân gian duy nhất của Thịnh Nguyên vương triều.

Đúng là yêu ai yêu cả đường đi, Hạ Hầu Dận đối với nghĩa muội này vô cùng yêu thương, Đỗ Diệu Phù cũng không gọi Hạ Hầu Dận là hoàng huynh, mỗi lần đều gọi lão ca lão ca, chung đụng so với huynh muội thân sinh còn thân hơn. Mà đương kim thái hậu cũng rất thích nghĩa nữ này, cộng thêm còn có hoàng hậu được hưởng quân vương độc sủng bảo vệ, Đỗ Diệu Phù ở trong cung có thể nói là như cá gặp nước.

Giang Sơ Vi vuốt cây lược gỗ trăng rằm trong tay, đầu ngón tay mơn trớn hoa văn phù dung được điêu khắc trên cây lược gỗ, cây lược gỗ này không phải trân bảo gì, nhưng Đỗ Diệu Phù mỗi thời khắc đều đặt trên người, còn không cho người khác chạm vào. Mỗi khi lấy ra nhìn thần sắc luôn phức tạp, trong mắt lóe tia cô đơn.

"Cây lược gỗ này ai đưa cho cậu?"

"Là tớ tự mình mua." Lời nói dối này thật sự là chột dạ.

"Phải không? Đối với việc cậu lần nhìn cây lược gỗ này, bộ dáng tựa như nhìn thấy tình nhân, là ai có thể làm cho cậu nhớ mãi không quên như vậy?"

"Cái gì nhớ mãi không quên?" Đỗ Diệu Phù có chút kích động phản bác."Ta không có! Ta mới không nhớ đến hắn...... Ack!"

Nàng vội không lên tiếng, nhưng không còn kịp rồi Giang Sơ Vi đã nghe thấy được.

"Hắn?" Giang Sơ Vi nhíu mày, hưng hái bừng bừng."Ai vậy?"

Đỗ Diệu Phù câm miệng không nói, quyết định làm hũ nút.

"Không nói?" Mắt đẹp nhẹ chuyển, Giang Sơ Vi nhướng môi."Để tớ đoán cũng được."

Nàng suy nghĩ một chút, một hồi lâu mới mở miệng.

"Người kia hẳn là rất xuất sắc làm cho người ta liếc mắt một cái sẽ chú ý tới hắn, diện mạo không tồi, điều kiện cũng không tệ." Giang Sơ Vi dừng một chút nhìn chằm chằm Đỗ Diệu Phù, rồi lại nói tiếp:"Bất quá cá tính chắc là chuyên chế bá đạo, tuyệt không ôn nhu, nói một không hai nhất là đối với cậu, không cho cậu phản kháng hắn, còn quan sát cậu rất chặt, không cho cậu thoát khỏi trong tay hắn."

Đỗ Diệu Phù từ từ trợn tròn mắt, Giang Sơ Vi làm sao có thể......

"Đối với nữ nhân khác luôn luôn tốt hơn so với cậu, người kia chỉ biết hung dữ với cậu nói chuyện chỉ biết dùng mệnh lệnh, chỉ biết khi dễ cậu, cậu cảm thấy chính mình tựa như sủng vật có lẽ ngày nào đó người đó ngán, sẽ sủng ái người khác, sau đó cậu sẽ bị vứt bỏ...... Như thế nào? Tớ nói có đúng không?"

"Cậu......" Đỗ Diệu Phù nói không ra lời, trong lòng tràn đầy khiếp sợ.

Thấy bộ dáng Đỗ Diệu Phù thì Giang Sơ Vi biết nàng đoán đúng rồi, nàng không khỏi lắc đầu."Tò mò tớ làm sao có thể biết đúng không?"

Đỗ Diệu Phù gật đầu.

Giang Sơ Vi than nhẹ đối với Đỗ Diệu Phù hậu tri hậu giác, "Diệu Diệu, cậu không thấy tính cách đặc biệt đó rất giống các bạn trai trước đó của cậu sao?"

Ack...... Đỗ Diệu Phù suy nghĩ hồi lâu, sau đó ánh mắt chậm rãi trừng lớn.

Cô gái này...... Giang Sơ Vi thật không hiểu nên nói thế nào về việc chậm hiểu của nàng."Cậu mỗi lần quen bạn trai chính là bị đối đãi như vậy, sau đó cậu liền cảm thấy đối phương không thương cậu, sau đó trốn tránh bỏ rơi đối phương. Tiếp theo lại gặp người nam nhân giống như trước, sau đó lại đồng dạng hình thức, Diệu Diệu, tớ thực đồng tình các bạn trai trước của cậu."

"Vì sao?" Đỗ Diệu Phù nhíu mày, vì chính mình kêu oan."Rõ ràng người bị hại là tớ, bọn họ chính là muốn một tình nhân nghe lời, cũng không quản tớ muốn hay không liền quyết định thay tớ, tớ ngay cả quyền lợi nói cũng không có."

Cho nên nàng mới chán ghét người kiên cường, bọn họ quá mức xuất sắc căn bản là không hiểu xót xa của người bình thường.

"Nhưng bọn họ có đối xử không tốt với cậu không?" Giang Sơ Vi hỏi lại."Tự tiện quyết định chuyện của cậu, nhưng nếu cậu thực sự mãnh liệt kháng nghị bọn họ có bắt buộc cậu không?"

Đỗ Diệu Phù sửng sốt. Không có, nàng quen bạn trai tuy rằng cá tính bá đạo, chỉ khi nào vượt qua giới hạn nàng sẽ cự tuyệt, mà bọn họ cũng bình thường không nói thêm cái gì.

"Nhưng, nhưng hắn không phải như thế, hắn so với bọn họ còn hư hơn, còn bá đạo, còn chuyên chế, hắn thực ác liệt chỉ biết ức hiếp, đối với tớ tuyệt không tốt, tuyệt không thương tớ, hoàn toàn không giống với bạn trai lúc trước, hắn so với bọn họ hư hơn rất nhiều!"

"Sao, đáng ghét như vậy à......" Giang Sơ Vi gật đầu, sau đó lại không hiểu hỏi:"Vậy cậu tại sao vẫn nhớ thương hắn? Trước đó cậu đá rất nhiều nam nhân nhưng tớ cũng chưa từng thấy cậu nhớ tới bọn họ."

"Tớ nào có nhớ thương hắn......"

"Vậy đây là cái gì?" Giang Sơ Vi quơ quơ cây lược gỗ trên tay."Cậu trước kia mỗi khi chia tay đều vứt bỏ những món quà bạn trai tặng cho, vậy cái này thì sao? Tại sao vẫn để lại?"

"Cái đó, cái đó......"

"Đừng nói cái này không phải hắn tặng." Lời này Giang Sơ Vi cũng không tin.

"Tớ, tớ......" Đỗ Diệu Phù há mồm, nhưng dưới ánh mắt hiểu rõ của Giang Sơ Vi, nàng chỉ cắn môi.

Giang Sơ Vi thở dài cũng không muốn ép nàng quá chặt, nhưng cũng không muốn nàng vẫn để tâm vào chuyện vụn vặt.

"Diệu Diệu, cậu luôn rất bị động lại hay nghĩ đến phương diện xấu nhất, đối với chính mình một chút tin tưởng cũng không có, cậu nói những người theo đuổi cậu chính là muốn một sủng vật nghe lời, nhưng cậu tại sao không nghĩ bọn họ thật sự thích cậu mới theo đuổi cậu?"

"Làm sao......" Đỗ Diệu Phù muốn phản bác nhưng thấy ánh mắt Giang Sơ Vi ra hiệu đành nuốt vào.

"Cậu chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới bằng điều kiện bọn họ, muốn nữ nhân xinh đẹp lại nghe lời làm sao có? Tại sao lại theo đuổi một người bình thường như cậu?"

Đỗ Diệu Phù giật mình sững sờ, nàng thật không nghĩ tới.

"Diệu Diệu, cậu không biết bản thân tốt lắm sao?" Giang Sơ Vi mỉm cười, rất chân thành nói:"Người giống như tớ căn bản không có người nguyện ý làm bạn, bởi vì tớ ưu điểm nhiều lắm, dáng vẻ lại xinh đẹp, cho nên người ghen tị của tớ cũng rất nhiều."

Nàng cảm thán nói hoàn toàn không đỏ mặt, còn khóe miệng Đỗ Diệu Phù thì run rẩy, đối với sự tự kỷ của nữ vương sớm tập mãi thành thói quen, nhưng nhìn gương mặt than đen nói ra lời này thật đúng là có điểm kỳ quái.

Giang Sơ Vi đối với biểu tình trên mặt Đỗ Diệu Phù làm như không thấy, tiếp tục phát biểu vấn đề."Nhưng chỉ có cậu tiếp cận tớ, không có ghen tị, không có hâm mộ, nhìn tớ tựa như nhìn người bình thường, đối đãi tớ hoàn toàn không có gì ý đồ." Nói thật lúc trước gặp được Đỗ Diệu Phù, Giang Sơ Vi không phải không thấy lạ.

"Cậu đối với mỗi người luôn chân thành, rõ ràng từ nhỏ đến lớn gặp một đống chuyện không may, còn như quả cầu bị thân thích đẩy tới đẩy lui, cuối cùng lưu lạc đến cô nhi viện nhưng cậu tuyệt không giận, vẫn kiên cường vui vẻ. Diệu Diệu, cậu như vậy thực hấp dẫn người, thực sự! Tớ mà là nam nhân cũng nhất định theo đuổi cậu."

A Hạo vốn muốn theo đuổi Diệu Diệu, chẳng qua bị nàng dụng quyền ngăn cản, Diệu Diệu là nàng phát hiện, ai cũng không đoạt được!

Cho nên khi Diệu Diệu muốn đá mấy nam nhân kia hoặc trốn bọn họ, nàng cũng giúp không ít việc, nói đến cùng chính là cô muốn độc chiếm người bạn tốt duy nhất này.

Bởi vậy đối với Diệu Diệu mắt để ở sau đầu, nàng tuy rằng vẫn nhìn ở trong mắt nhưng không nói phá, chính là không muốn có người cướp đi Diệu Diệu.

Nghĩ vậy trong lòng Giang Sơ Vi không khỏi chột dạ một chút.

Về phần hiện tại vì sao tốt tâm khuyên Diệu Diệu, là vì nàng thấy Diệu Diệu đối với nam nhân này không giống với trước kia, Diệu Diệu cũng không mất mát.

Nàng nghĩ lần này Diệu Diệu thật thực thích xú nam nhân kia?

Cho nên dù không nỡ Giang Sơ Vi vẫn quyết định làm một lần tâm linh lão sư.

Nghe xong lời Giang Sơ Vi, Đỗ Diệu Phù cơ hồ ngốc đi, một hồi lâu nàng mới mở miệng."Sơ Vi, cậu không sốt chứ?" Tại sao nói những lời buồn nôn như vậy?

Bốp!

"Á!" Cái trán lại lần nữa bị công kích, Đỗ Diệu Phù đau kêu oa oa.

Giang Sơ Vi phiết môi, nữ nhân này cái gì cũng tốt chỉ có cá tính thẳng thắng làm cho người ta chịu không nổi.

"Cậu nha, mau vứt bỏ tự ti trong lòng đi." Dùng sức đâm vào trán Đỗ Diệu Phù, "Lão nương xuyên thành như vậy cũng chưa tự ti, cậu là người bình thường còn tự ti cái quỷ gì?"

Đáng ghét! Nhìn Diệu Diệu ăn mặc như người bình thường, nàng rất ghen tị rồi.

Đỗ Diệu Phù biết điều để nàng đâm cũng không phản kháng, còn ngây ngốc cười."Sơ Vi, cám ơn." Cám ơn lời buồn nôn của cậu.

Thật sự là! Khi dễ không nổi nữa.

Giang Sơ Vi không có cảm giác thành tựu, đem cây lược gỗ trả lại cho Đỗ Diệu Phù, đỡ thắt lưng chậm rãi đứng lên, "Chính cậu cẩn thận suy nghĩ đi! Ngày kia theo ta ra cung."

"Ra cung?" Đỗ Diệu Phù sửng sốt, "Đi đâu?"

"Nhạc phụ A Hạo đại thọ sáu mươi, ta làm tỷ tỷ đương nhiên phải tặng lễ chúc mừng."

"Nhưng bụng của cậu?" Hơn nữa lão ca đồng ý sao?

Nhìn ra nghi vấn của Đỗ Diệu Phù, Giang Sơ Vi hừ lạnh, hất cằm lên."Ta muốn đi đâu, còn cần tên kia đồng ý sao?"

A, nữ vương đại nhân uy vũ! Đỗ Diệu Phù sờ sờ cái mũi, không dám nói thêm lời gì.

Chờ Giang Sơ Vi rời đi nụ cười trên mặt Đỗ Diệu Phù lập tức biến mất, cúi đầu nhìn cây lược gỗ trong tay, nàng nghĩ lời Giang Sơ Vi vừa nói.

Nàng không ngu ngốc làm sao không hiểu lòng mình? Cho dù lạc quan, sáng sủa, trong xương nàng cũng là tự ti.

Từ nhỏ đã bị nói là sao chổi, đến chỗ nào đều bị ghét bỏ, nàng giống như con chuột nhỏ ở trong góc tối âm u, hướng tới dương quang chói mắt.

Miệng nói chán ghét loại người làm lóa mắt nhưng lại bị loại người này hấp dẫn, nhưng lại cảm thấy bọn họ sẽ không thật tình thích nàng, bởi vậy muốn trốn đi.

Nhát gan lại tự ti nàng chưa bao giờ dám tranh đoạt cái gì, nàng luôn yên lặng chịu được, cảm thấy bị thương tổn liền trốn đi. Chờ cho vết thương lành hẳn, không đau, nàng lại vui vẻ làm như cái gì cũng chưa xảy ra.

Nàng sớm quen khuôn mẫu như vậy, cũng hiểu được không có gì, nàng thực kiên cường, nàng sẽ vượt qua, nàng sẽ...... Nhiều năm như vậy, nàng đều không vượt qua?

Nhưng mà......

Nhìn đóa phù dung điêu khắc, nàng nghĩ đến Tương thành, nghĩ đến đêm đại hội yên hỏa, nghĩ đến nụ cười của hắn...... Đỗ Diệu Phù không hiểu, nàng vì sao vẫn nghĩ đến hắn?

Nàng không phải chạy thoát sao? Cũng trốn đi rồi sao? Đã một năm, tại sao lần này vết thương vẫn không khép lại được?

"Tần Diệu Đường......" Cúi đầu nhẹ nhàng phun ra tên giấu sâu trong đáy lòng, tựa như đêm khuya mỗi khi ngủ không được, nàng cứ như vậy cầm cây lược gỗ lên, lẩm bẩm gọi tên của hắn.

Một năm, hắn sớm đã quên nàng?

Hắn hẳn là thành thân rồi?

Có lẽ ngay cả đứa nhỏ cũng đã có, thật tốt...... Nàng chúc phúc hắn.

Đỗ Diệu Phù mỉm cười mắt nhìn cây lược gỗ, mơ hồ có một cỗ chua xót tập kích vào bụng, cảm giác xa lạ làm cho nàng khó chịu.

Này ghét vết thương này, phải tới khi nào mới có thể biến mất đây?

..............

Lựa chọn thoát đi chính mình là nàng, kết quả như vậy cũng phải do nàng gánh vác.

Đỗ Diệu Phù không muốn nghĩ nhiều hơn nửa, cho dù trong lòng thỉnh thoảng có một tia hối hận, nàng cũng bắt buộc nén đi, làm thì cũng đã làm bây giờ hối hận cũng vô dụng.

Hơn nữa nàng cho tới bây giờ cũng không biết tâm ý người nọ, lại càng không biết hắn có cảm tình gì với nàng, huống chi hắn còn có Tống Điệp Nhi, đã một năm có lẽ chỉ còn nàng nhớ rõ.

Mà nàng đã sớm bị hắn quên đi......

"Diệu! Diệu Diệu!"

Nghe được thanh âm Giang Sơ Vi, Đỗ Diệu Phù chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt có chút tái nhợt, nàng xoa mắt, giọng bởi vì buồn ngủ mà có chút thấp."Đến Cổ Vân Bảo sao?"

Giang Sơ Vi khẽ nhíu mày lo lắng nhìn Đỗ Diệu Phù, vuốt cái trán của nàng."Sắc mặt cậu không tốt lắm, không thoải mái sao?"

"Có lẽ mấy ngày qua ngủ không ngon." Nói xong Đỗ Diệu Phù lại đánh cái ngáp.

Giang Sơ Vi đang muốn mở miệng, màn xe lại đột nhiên bị xốc lên, một thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần thăm dò tiến vào.

"Tỷ, Diệu Diệu, các người rốt cục đến!" Giang Hạo Thừa cười khuôn mặt khuynh thành tươi cười làm cho hai nữ nhân thực không thích ứng.

Một nam trưởng thành như vậy thật rất có lỗi!

Giang Sơ Vi trực tiếp đẩy đệ đệ có gương mặt yêu nghiệt chói mắt ra."Tránh ra, đừng chặn đường." Nếu không có thai trong người, nàng sẽ trực tiếp dùng chân đá.

"Tỷ phu đâu? Hắn yên tâm cho tỷ một mình xuất môn sao?" Giang Hạo Thừa sớm quen lão tỷ bạo lực, thấy lão tỷ mang thai, cho nên vội vàng đẩy nàng xuống xe ngựa.

"Có cái gì không yên tâm?" Giang Sơ Vi hừ nhẹ. Trên thực tế Hạ Hầu Dận thật không yên lòng, hắn đã phái một đội thủ vệ tùy thân che chở chung quanh xe ngựa, ngầm bảo hộ nàng.

Nếu không gần đây trong triều có nhiều chuyện cần xử lý, thân là đế vươngcho nên Hạ Hầu Dận không được phân tâm, bằng không hắn sớm bồi kiều thê xuất môn. Bất quá hắn cũng chỉ cho thê tử xuất môn mười ngày, mười ngày sau không thấy được người hồi cung, hắn sẽ tự mình ra cung bắt người.

Đỗ Diệu Phù cũng đi theo phía sau bước xuống xe ngựa, tò mò nhìn Cổ Vân Bảo. Thành lũy được xây bằng gạch trắng nguy nga đứng sừng sững giữa núi rừng, khí thế rung động lòng người.

Nghe A Hạo nói, Cổ Vân Bảo là đệ nhất võ lâm đại bảo, lão bà hắn là tiền nhiệm võ lâm minh chủ, mà hiện đương nhiệm võ lâm minh chủ lại là nhị cữu tử của hắn.

Tóm lại Cổ Vân Bảo chính là nơi tụ tập cao thủ, ngay cả một người hầu nho nhỏ cũng sẽ có võ nghệ đơn giản, bên trong người vô dụng nhất chính là Giang Hạo Thừa tiểu thụ nhu nhược này.

Trừ bọn họ ra cũng có rất nhiều người đi vào Cổ Vân Bảo, xem ra đều là đến chúc thọ.

"A Hạo, Diệu Diệu mệt mỏi, đệ trước cho người đưa Diệu Diệu đi nghỉ ngơi." Giang Sơ Vi phân phó đệ đệ.

"Ừm!" Giang Hạo Thừa gật đầu, " Vậy còn tỷ? Có mệt hay không? Muốn nghỉ tạm một chút hay không, gian phòng của tỷ và Diệu Diệu đệ đã cho người chuẩn bị tốt."

Hiện tại lão tỷ đang mang thai, nhất định phải cẩn thận chú ý tốt.

"Không cần." Giang Sơ Vi khoát tay áo."Tỷ phải chào hỏi chúc mừng sui gia một chút."

Tuy rằng sinh nhật là ngày mai, bất quá đệ đệ của nàng làm con rể ở đây, nàng làm tỷ tỷ đương nhiên cũng phải chuẩn bị tốt cấp bậc lễ nghĩa, trước ân cần thăm hỏi ông thông gia một chút.

"Diệu Diệu, cậu đi nghỉ ngơi trước." Giang Sơ Vi quay đầu nhìn về phía Đỗ Diệu Phù.

Đỗ Diệu Phù gật đầu, nàng quả thật cũng hơi mệt, liền đi cùng tỳ nữ dẫn đường.

Biết người tới thân phận bất phàm, tỳ nữ cung kính dẫn đường, "Công chúa, cô gia an bài người và nương nương ở tại trúc viện, nơi đó thanh tĩnh, mấy người tạp vụ sẽ không thể tùy ý tiến vào."

Đỗ Diệu Phù đáp lại mỉm cười, tùy ý nhìn bốn phía. Hoa mỹ rất khác biệt với hoàng cung, bên trong Cổ Vân Bảo phong cách cổ xưa đơn giản, không có bài trí xa hoa, cũng không mất khí chất giàu có làm người ta thưởng thức.

Nàng theo tỳ nữ đi qua cầu đá, khi đi qua một hòn non bộ, phía trước lại truyền đến thanh âm nữ tử.

"Diệu Đường ca!"

Đỗ Diệu Phù sửng sốt theo bản năng ngẩng đầu, người thoáng chốc dừng lại.

Mà người trong đình viện cũng phát hiện có người đi tới, cho nên đi đến phía trước xem.

Đỗ Diệu Phù rõ ràng chống lại cùng một đôi con ngươi đen, nàng giật mình sững sờ, trong mắt lập tức hiện lên kinh hoàng, mà thần sắc đối phương không thay đổi, chẳng qua ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

"Đại gia, phu nhân." Tỳ nữ hướng hai người hành lễ, thuận tiện giới thiệu."Đây là khách của cô gia."

Về phần thân phận nàng sẽ không giải thích.

"Khách của A Hạo? Đó không phải là......" Công chúa dân gian? Tống Điệp Nhi không khỏi tò mò nhìn Đỗ Diệu Phù.

Về phần vì sao không đoán là hoàng hậu — ai chẳng biết đương kim hoàng hậu màu da ngăm đen, mà cô nương trước mắt làn da trắng như tuyết.

Đỗ Diệu Phù khẽ gật đầu với Tống Điệp Nhi, cực lực bỏ ánh mắt sắc bén của nam nhân bên cạnh.

Mà trong lòng lại nổi lên một chút chua xót, nàng chú ý tới trang phục Tống Điệp Nhi, chỉ có nữ nhân đã kết hôn mới có thể đem tóc quấn lại, hơn nữa vừa rồi tỳ nữ đã gọi –

Quả nhiên bọn họ đã thành thân.

"Ta là Tống Điệp Nhi, vị bên cạnh là......"

"Thật có lỗi." Đỗ Diệu Phù đột nhiên cắt đứt lời Tống Điệp Nhi, áy náy cười với nàng."Người ta có chút không thoải mái, cho nên muốn về phòng nghỉ trước."

"Dạ." Thấy sắc mặt Đỗ Diệu Phù quả thật có chút khó coi, Tống Điệp Nhi cũng không nói thêm gì nửa, chỉ nói với tỳ nữ."Xảo nhi, nhanh đưa công chúa đi nghỉ."

"Dạ, công chúa hãy đi cùng tiểu nhân." Xảo nhi gật đầu, lại dẫn Đỗ Diệu Phù đi về phía trúc viện.

Đỗ Diệu Phù vẫn cúi đầu, nhanh chân cùng Xảo nhi rời đi, từ đầu tới đuôi cũng không dám nhìn về phía nam nhân kia, đầu lại tràn đầy bối rối thấp thỏm.

Hắn nhận ra nàng không?

Không có khả năng nàng hiện tại và một năm trước không quá giống nhau, hắn hẳn là nhận không ra. Hơn nữa hắn đã thành thân, hẳn là sớm quên nàng......

Trong đình viện, Tống Điệp Nhi nhìn thân ảnh Đỗ Diệu Phù rời đi, cau mày suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nhịn không được kéo tay áo Tần Diệu Đường.

"Diệu Đường ca, huynh thấy công chúa này có điểm nhìn quen mắt không? Muội hình như nhìn thấy nàng ở nơi nào rồi......" Tống Điệp Nhi nhíu mày suy tư, nhưng làm sao cũng nghĩ không ra nhìn thấy ở nơi đâu.

Tần Diệu Đường không nói, chỉ nhìn chằm chằm phương hướng nàng rời đi, con ngươi đen phiếm tia sáng thâm u, lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi.

Nàng thay đổi rất nhiều.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trở nên mượt mà, mái tóc nửa vén lên rũ xuống vai, trâm tử ngọc châu rũ xuống, tóc mái mỏng manh làm tăng thêm hương vị nữ nhân cho nàng, ngực no đủ thắt lưng cao cùng với váy ngắn mềm mại vàng óng ánh, khí chất ung dung xinh đẹp quý phái làm cho người ta không dám xâm phạm.

Tần Diệu Đường thản nhiên liễm mâu, khóe môi nhếch lên phiếm giễu cợt lãnh ý.

Nàng nghĩ hắn sẽ nhận không ra nàng sao?

Công chúa...... Hắn ở trong lòng thâm trầm cười lạnh.

Thì ra nàng trốn trong hoàng cung.

Crypto.com Exchange

Chương (1-11)