Truyện:Thật Giả Thiếu Gia - Chương 08

Thật Giả Thiếu Gia
Trọn bộ 11 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đỗ Diệu Phù trở lại Ngọc Diên Lâu, còn cho người chuẩn bị nàng một thùng nước ấm. Đóng cửa phòng, cài then cửa, xác định không có người đi vào nàng mới đi đến phía sau bình phong.

Thùng nước ấm bên trong ước chừng có thể vào ba người, thùng gổ được dùng hương bách mộc chế thành, nước ấm đổ vào thùng gổ mơ hồ tản mát ra mùi thơm yên tĩnh, làm cho tâm trạng mỏi mệt tỉnh táo lại chút ít.

Nàng thử đưa tay xuống nước ấm, độ ấm vừa vặn làm cho nàng nhếch lên cánh môi. Thật ra tâm nguyện của nàng rất nhỏ, chỉ một chút đã có thể làm cho nàng cảm thấy vui vẻ thỏa mãn.

Chẳng qua sau khi đi vào thế giới này, cuộc sống của nàng lại toàn bộ đảo lộn, ở nơi này nàng không biết người nào, chỉ có thể dựa vào chỉ có chính mình, kéo dài lâu lòng của nàng cũng cảm thấy mệt mỏi.

Dù lạc quan như thế nào cũng sẽ có thời điểm mệt mỏi, huống chi...... Nghĩ đến người nào đó, Đỗ Diệu Phù phẫn hận cắn môi, bởi vì nam nhân kia nàng cảm thấy mệt!

Nếu còn như vậy nàng nhất định sẽ điên mất, nàng không nên ở chổ này nửa.

Nàng phải rời khỏi, tuyệt đối phải rời khỏi!

Đỗ Diệu Phù nhắm mắt đè nén tâm tình phiền não, không cho chính mình nhớ cái tên kia, nàng thở sâu đưa tay cởi bỏ đai lưng, treo lên bình phong. Lại tiếp tục cởi ngoại sam và áo trong, cởi bỏ mảnh vải trước ngực, kéo dây cột tóc trên đầu, mái tóc đen vẽ nên độ cong trong không trung bay xuống tuyết lưng.

Bước vào thùng gỗ Đỗ Diệu Phù đem thân mình vùi vào nước ấm, hai tay lấy nước giội lên mặt muốn tẩy đi phiền muộn trong lòng, lại cảm thấy không đủ nàng dứt khoát đem mặt vùi vào trong nước.

Nàng ngừng thở không để cho mình nghĩ nhiều nửa, dùng sức gạt bỏ tên quấy rầy nàng thẳng đến thở không nổi, nàng đỏ mặt theo trong nước nâng mặt lên, há mồm thở dốc lau đi bọt nước trên mặt mở mắt ra đã thấy thân ảnh cao lớn đứng trước thùng gỗ.

Đỗ Diệu Phù hoảng sợ, đem thét chói tai muốn ra khỏi miệng nuốt vào, vuốt lên ngực còn sợ hãi, nàng nâng cằm lên mím môi lãnh đạm nhìn người tới.

Đối với việc hắn im hơi lặng tiếng đi vào nàng không bất ngờ, cũng không cho là một then cửa nho nhỏ có thể ngăn cản hắn.

Bọt nước từ mắt rơi xuống được ngón tay thon dài tiếp được, ngón tay thô ráp nhẹ vuốt gò má, con ngươi đen sắc bén nhìn chằm chằm nàng không buông tha một chút nào.

"Nàng hôm nay đi đâu?"

Đỗ Diệu Phù nhíu mày, trong mắt có bướng bỉnh kiêu ngạo và khiêu chiến."Ta hiện tại không phải ở đây sao?" Nàng cũng không chạy trốn.

Tần Diệu Đường cũng không làm cho nàng né tránh vấn đề, thanh âm lạnh như băng lại hỏi:"Đi đâu?"

Đỗ Diệu Phù trừng hắn không chút nào che giấu bất mãn của nàng."Huynh dựa vào cái gì phái người theo dõi ta? Tần Diệu Đường, ta không phải phạm nhân của huynh."

Bị phát hiện chính mình phái người theo dõi nàng, Tần Diệu Đường tuyệt không chột dạ, khi biết nàng bỏ rơi người theo dõi, hắn liền biết nàng đã phát hiện.

Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ thừa cơ chạy trốn, bởi vậy phái người đến cảng tìm kiếm nhưng vẫn không thấy thân ảnh nàng, ngay lúc hắn phẫn nộ bất an vì không biết hành tung nàng thì nàng lại trở lại Ngọc Diên Lâu.

Nàng ngoan ngoãn trở về như vậy sao? Hắn không tin nàng nhất định âm thầm đi chỗ nào, làm chuyện gì.

"Một câu cuối cùng, nàng đi đâu?" Thanh âm của hắn vẫn bình tĩnh như thường nhưng Đỗ Diệu Phù biết hắn đã mất đi tính nhẫn nại, cùng hắn cứng đối cứng đối với nàng không có lợi.

Nàng đành phải không cam lòng rũ mắt xuống, rầu rĩ mở miệng:"Huynh phái người theo dõi ta, ta không vui cho nên trốn ở Hoa Mãn Lâu, huynh không tin có thể phái người thăm dò."

Tần Diệu Đường vẫn nhìn nàng, tựa hồ muốn nhìn nàng có nói dối hay không. Đỗ Diệu Phù cúi đầu không hé răng cũng không nhìn hắn.

Cuối cùng nàng dường như nghe thấy hắn than nhẹ, lại đến thanh âm xồn xoạt y phục, cuối cùng thân hình cao lớn bước vào thùng gỗ từ phía sau ôm nàng, lồng ngực dày dán tuyết lưng, cánh tay cường tráng từ sau vòng quanh nàng.

Cằm dưới ngay thẳng dán lên cổ nàng, nhẹ nhàng mà cọ gò má nón, hô hấp thản nhiên cực nóng lộ ra hương vị nam nhân tinh khiết.

"Nên bắt nàng làm sao bây giờ?" Giống như hỏi lại giống như nỉ non, nhưng không thể che dấu không biết làm gì đối với nàng trong lời nói, Tần Diệu Đường thực sự không thể làm gì.

Mấy ngày nay hắn bị Tống Điệp Nhi quấn quít lấy, hắn có ý định vắng vẻ nàng chính là muốn nhìn nàng sẽ có gì phản ứng. Nhưng nàng vẫn ăn ngon ngủ ngon hoàn toàn không chịu gì ảnh hưởng, thậm chí trên mặt vẫn lộ ra nụ cười vui vẻ tựa như hắn xem nhẹ nàng chính hợp tâm ý của nàng.

Phản của nàng ứng làm cho Tần Diệu Đường ảo não, hắn dùng thủ đoạn ngây thơ muốn thử nàng, được kết quả cũng là như vậy, nữ nhân này không tim không phổi căn bản không thèm để ý hắn.

Hắn phẫn nộ, tức giận nắm lấy nàng, nàng vẫn không ở trong lòng bàn tay hắn, nàng luôn ngoài dự liệu của hắn.

Hắn không biết nên làm gì với nàng bây giờ, hôm nay mất đi bóng dáng nàng hắn lần đầu trong cuộc đời thấy bối rối, hắn sợ nàng bỏ đi, sợ rốt cuộc tìm không thấy nàng.

Bởi vậy khi biết được nàng đã trở lại, hắn vui vẻ, nghĩ đến nàng còn một chút luyến tiếc mới trở về đây, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết việc đó không thể.

Nữ nhân này...... Căn bản vô tâm!

"Nàng nói xem...... Ta nên bắt nàng làm sao bây giờ?" Hắn than nhẹ nhìn chăm chú con ngươi đen của nàng lộ vẻ phức tạp, nữ nhân như vậy hắn bình sinh mới thấy, bởi vì nàng hắn mất đi bình tĩnh, không hề lãnh tình nửa.

Ngữ khí sủng nịch lại bất đắc dĩ làm cho trong lòng Đỗ Diệu Phù khẽ run, nàng không hiểu hắn tại sao nói chuyện này với nàng, tựa như đang phát cáu với tiểu tình nhân.

Nhưng bọn họ căn bản không phải tình nhân, bọn họ là, là...... Là cái gì?

Đỗ Diệu Phù cũng mờ mịt, nàng rõ quan hệ của nàng và hắn trong lúc đó lại càng không biết hắn đang nghĩ cái gì. Rõ ràng là hắn có vị hôn thê, rõ ràng sau khi Tống Điệp Nhi xuất hiện hắn liền quên tồn tại của nàng, nàng giống như món đồ chơi nhất thời mới lạ, chán ghét, mệt mỏi liền không lưu tình vứt đi.

Vậy hiện tại bộ dáng hắn tại sao cứ như cô phụ hắn nha?

Đỗ Diệu Phù không hiểu, thực sự không hiểu.

Hồi lâu, nàng cúi đầu mở miệng."Lời này huynh nên nói với Điệp Nhi, nàng mới là vị hôn thê của huynh."

Tần Diệu Đường nâng khuôn mặt rũ xuống lên, làm cho nàng nhìn thẳng vào hắn."Nàng để ý Điệp Nhi sao?"Ẩn trong lời hỏi bình thản là căng thẳng, là chờ mong.

Nhưng nàng nghi hoặc đáp trả lại."Ta nên để ý sao?" Nàng có tư cách để ý sao?

Tần Diệu Đường yên lặng nhìn nàng, mà vẻ mặt nàng vẫn là khó hiểu, trong mắt không có một tia dao động, không có một tia khổ sở.

Lòng chờ mong ảm đạm rồi, Tần Diệu Đường không khỏi cười khẽ giống đang cười chính mình ngốc, cười để che giấu chua xót.

"Huynh......" Làm sao vậy? Rõ ràng đang cười nhưng Đỗ Diệu Phù lại cảm thấy nàng đã thương tổn hắn.

Nhưng hắn không cho nàng cơ hội hỏi, khi nàng mở miệng môi mỏng cuồng nhiệt ngăn chặn môi mềm, dường như là trừng phạt dường như để trút giận, cho nên thô lỗ hôn.

Cánh môi hương nhuyễn bị hắn hôn phát đau, Đỗ Diệu Phù bị hôn như vậy đã thành thói quen, trong lòng không khỏi thở một hơi.

Về phần mất mát nổi lên trong lòng kia...... Nàng bắt buộc chính mình xem nhẹ.

"Ưm!" Lưỡi của nàng bị hắn hút thật sâu như là muốn đem nàng cắn nuốt, hắn như dã thú điên cuồng, thô bạo đoạt lấy hô hấp của nàng.

Cánh tay cường tráng gắt gao ôm chặt nàng, lực đạo quá mạnh ấn hạ dấu vết trên làn da tuyết, ngón tay mãnh liệt thâm nhập hoa huyệt. Hắn so với nàng còn quen thuộc thân thể của nàng hơn, biết nơi nào mẫn cảm nhất của nàng, làm sao để nàng nũng nịu, khiêu khích chổ nào để nàng trán phóng chất lỏng ngọt ngào.

Hắn xoa cánh hoa xinh đẹp, thật mạnh nhào nặn, nhất thiết cọ sát làm cho miệng nàng phun ra yêu kiều, mà hắn lấy lưỡi cắn nuốt, đem tất cả xinh đẹp của nàng từng bước ăn sạch.

Nàng là của hắn, của hắn!

Không biết bắt đầu từ khi nào hắn lại sinh ra tham muốn giữ lấy nàng? Bắt đầu từ khi nào hắn lại cho nàng bước vào đáy lòng? Rõ ràng ngay từ đầu chỉ là chơi đùa vì cảm thấy nàng thú vị, nhưng cuối cùng rơi vào lại là hắn.

Mà nàng vẫn như trước đó không chú ý hắn, nàng sẽ mang theo câu đố bí ẩn không chút lưu luyến rời đi.

Hắn sợ, hắn giận, giữ lấy nàng nhưng không biết làm sao, chỉ có thể đem nỗi lòng nóng nảy hóa thành hành động, hôn nàng, ôm nàng, không khống chế được đòi lấy mật ngọt của nàng, để thân thể mềm mại dựa sát vào nhau, hắn muốn mượn điều này chứng minh nàng là của hắn.

Ngón trỏ xoa phía trên châu ngọc, hắn thật mạnh ấn, trêu chọc địa phương yếu ớt nhất của nàng, ngón giữa đâm vào hoa khẩu, sâu ma sát xoay chuyển, cảm thụ được vách tường hoa tinh tế ướt át.

"A......" Môi của hắn vừa rời khỏi, rên rỉ mềm mại đáng yêu lập tức từ trong miệng phun ra, thân thể mềm mại hơi cong, bộ ngực sữa nhô lên để hắn ngậm vào miệng, mút lấy nhũ thịt, đầu lưỡi chơi đùa từng góc ngách, lại thật mạnh liếm mút nhiều lần, ngón tay đâm thật sâu vào hoa huyệt.

Hai nơi cùng kích thích, vui thích sắc bén đánh sâu vào tuyết đỗng, thủy mật trơn ướt trong nháy mắt trào ra, khoái cảm quen thuộc cuốn lấy nàng, Đỗ Diệu Phù thật mạnh thở dốc mềm nhũn dựa vào ngực hắn. Bên tai nghe hắn đồng dạng tim đập kịch liệt, hai người cùng nhịp tim và nhiệt độ cơ thể, đầu nàng lại có suy nghĩ mong muốn khoảnh khắc này vĩnh viễn dừng lại......

Không ngờ suy nghĩ như thế làm cho nàng đột nhiên kinh ngạc, còn chưa trấn định một lực đạo mạnh mẽ chống đỡ nàng, nàng mở mắt ra, đau đớn thật lớn làm cho nàng hô lên.

Đỗ Diệu Phù nắm chặt cánh tay Tần Diệu Đường kinh ngạc nhìn hắn, hạ thể bị nhiệt thiết to lớn thật sâu chen vào trong cơ thể nàng.

"Huynh...... A!" Không đợi nàng thích ứng, hắn lập tức trừu động, nóng rực rút khỏi lại thật sâu đỉnh nhập, xỏ xuyên qua nàng.

Máu xử nữ trào ra hòa tan trong nước, mà vũ khí nóng bỏng qua lại cuồng liệt xâm chiếm không để ý nàng đau và trúc trắc.

"Đau." Tiếng khóc vỡ vụn bị hắn ngăn chặn, bàn tay xoa lấy kiều nhũ kẹp chặt đầu vú, qua lại chèn ép da thịt tỉ mỉ.

Mà dưới thân không ngừng ra vào liên tục, của nàng chặc trất và ẩm ướt làm cho hắn điên cuồng, hắn cắn môi dưới ngọt ngào, đầu lưỡi liếm lên cái miệng nhỏ nhắn, bắt chước động tác ra vào ở trong cái miệng nhỏ nhắn tàn sát bừa bãi.

Nàng bị hôn cơ hồ không thể hô hấp, tiểu huyệt bị ra vào dần dần trở nên mềm mại, tế ngâm cũng chuyển làm ngọt.

Biết thân thể của nàng đã tiếp nhận hắn, động tác ra vào càng hung mãnh, rút ra, tiến vào, thủy dịch ấm áp bị đảo vào chảy ra.

Đỗ Diệu Phù cảm thấy rất nóng rất nóng, ở trong nước ấm nàng càng có thể cảm thụ được tồn tại của hắn thật lớn, mà nàng bị hắn thật sâu đoạt lấy, hắn đang ở trong cơ thể nàng.

Nói không nên lời khác thường làm cho nàng run rẩy, tiểu huyệt vừa ẩm ướt vừa mềm, hoa thịt dày đặc mút lấy cường tráng làm con ngươi đen bốc cháy hỏa diễm hừng hực.

Hắn ôm nàng ra khỏi thùng gỗ, để cho nàng đưa lưng về phía hắn, bàn tay nhỏ bé bắt lấy đường viền thùng, bàn tay to nâng mông tròn lên, phía sau liền thật sâu đâm vào thủy huyệt.

"A a –" Tư thế này làm cho hắn đi vào càng sâu, Đỗ Diệu Phù ngẩng đầu lên có loại cảm giác linh hồn bị giữ lấy.

Hắn mạnh mẽ tiến vào, thân thể bởi vì tiếp xúc mà phát ra tiếng vang dâm mĩ, bàn tay hướng lên trên bắt lấy miên nhũ không ngừng lắc lư, năm ngón tay thu nạp, đem nhũ thịt niết thành hình dạng không giống nhau. Ngón tay kéo căng đầu vú hung hăng vê nặng, ở trên ngực lưu lại thật sâu dấu tay.

"Đừng mà." Đau quá! Nhưng đau đớn lại chuyển sang nhức mỏi kỳ lạ, sau lại hóa thành thoải mái. Đỗ Diệu Phù không khỏi nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn che phiếm hồng kín tình dục cuồng loạn.

Một cỗ xuân dịch theo nhiệt thiết đâm vào mà chảy xuống bắp đùi, trên mặt đất lưu lại một vũng dâm thủy, vú lưu lại lốm đốm dấu vết của hắn, nàng toàn thân cao thấp đều là hương vị của hắn.

Tần Diệu Đường hài lòng cẩn thận cắn vành tai, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, hắn muốn nhiều hơn, nhiều hơn.

Thô dài xỏ xuyên qua thật sâu giống như muốn nuốt nàng vào trong bụng không để nàng đi, cánh hoa đỏ thẫm sớm bị hắn va chạm đến sưng đỏ, mị thịt bị xả ra lại đảo nhập, quá nhiều khoái cảm làm cho Đỗ Diệu Phù khóc.

"Đừng......" Nàng muốn chạy trốn, lại bị kéo trở lại, sau đó là càng mạnh mẽ tiến vào, thân thể mềm mại run rẩy cơ hồ không thể tiếp nhận.

Nàng lắc đầu, khóc cầu xin hắn, mái tóc ẩm ướt dính ở trên da thịt, mồ hôi trên người nàng hòa với hơi thở nhỏ của hắn.

Thẳng đến hắn thật sâu xỏ xuyên qua, nàng phát ra tiêm la, thân thể mềm nhũn ngã xuống, hắn đưa tay ôm lấy nàng, toàn bộ chất lỏng nóng rực đều phóng vào người nàng.

Tần Diệu Đường rút ra phái nam mềm mại, chất lỏng nóng bỏng hòa với thủy mật theo hoa khẩu sưng đỏ chảy ra, hắn ôm lấy nàng ngất đi, đem nàng đặt lên trên giường lại đi đến sau bình phong, lấy mảnh vải ướt ngồi ở bên cạnh giường, dịu dàng giúp nàng lau đi dấu vết trên người.

Ngón tay đẩy ra nhụy hoa đỏ tươi, càng nhiều dịch trắng chảy ra, hình ảnh xinh đẹp lại dâm mĩ làm cho con ngươi đen hiện lên tia lửa.

Hắn dùng mảnh vải ẩm ướt nhẹ nhàng lau cánh hoa non nớt, từng chút lau đi chất lỏng.

"Ưm......" Rên rỉ dịu dàng làm cho hắn dừng lại động tác, Tần Diệu Đường ngẩng đầu thấy mắt nàng run rẩy, chỉ chốc lát sau chậm rãi mở mắt ra.

Con ngươi hắn nóng lên, bỏ đi mảnh vải ẩm ướt, nâng đùi phải của nàng lên, nhiệt thiết lại xâm nhập vào hoa huyệt chặt trất vẫn ẩm ướt nóng, cảm nhận được vách tường hoa bao vây, hắn tiến vào thật sâu chiếm lĩnh chỗ sâu trong hoa tâm.

"A!" Trong nháy mắt Đỗ Diệu Phù trợn tròn mắt trừng hắn.

Mà hắn hôn trụ cái miệng nhỏ nhắn, lại xâm chiếm nàng. Hắn muốn nàng khóc lóc dưới thân hắn, cánh tay kéo nàng ôm chặt vào trong ngực, giữ lấy nàng, xâm nhập nàng, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

................

Tự ngày bị Tần Diệu Đường hoàn toàn đoạt lấy, mỗi một đêm Đỗ Diệu Phù và Tần Diệu Đường lại khôi phục giống như Tống Điệp Nhi chưa xuất hiện. Nửa đêm hắn sẽ xâm nhập vào phòng nàng, không để ý của nàng khước từ đoạt lấy nàng.

Hắn tuyệt đối sẽ ép nàng khóc, mỗi lần đều làm cho nàng chịu không nổi cầu xin tha thứ, hoặc là kéo dài khiêu khích để cho nàng khóc cầu hắn tiến vào.

Đêm khuya yên tĩnh, Đỗ Diệu Phù cảm thấy chính mình khóc và rên rỉ cơ hồ có thể nghe rõ ràng mà Tống Điệp Nhi lại ở phòng cách vách. Nàng mỗi lần đều muốn nhịn xuống tiếng động nhưng hắn không cho phép, muốn nàng thét ra, muốn nghe nàng phát ra ngâm nga phóng đãng.

Hắn một chút cũng không sợ Tống Điệp Nhi phát hiện, chỉ có nàng mỗi đêm đều run sợ trong lòng, vừa thấy Tống Điệp Nhi nàng liền nhịn không được chột dạ.

Mà cái người khởi xướng kia lại một chút cũng không hiểu thống khổ của nàng, mỗi đêm đều tra tấn nàng, có hôm nàng tức giận đến hỏi hắn, chẳng lẽ không sợ Tống Điệp Nhi phát hiện chuyện bọn họ sao?

Phản ứng của hắn chỉ bình thản giống lo lắng của nàng là dư thừa, thản nhiên trả lời:"Phát hiện thì phát hiện đi!" Hắn ước gì để cho mọi người biết quan hệ bọn họ.

Hắn tính sớm trở lại Bùi gia sau liền nói với Bùi thúc nàng là thân nữ nhi, mặc kệ nàng có phải Bùi Thiệu Thanh hay không, hắn cũng không muốn buông tha nàng.

Nàng không thương hắn, chán ghét hắn, nhưng hắn quyết định chậm rãi dây dưa với nàng giày vò nàng, dù sao hắn cũng có thời gian cả đời.

Thái độ vô vị của hắn làm cho Đỗ Diệu Phù tức giận đến phát run, lại nhận định hắn đang đùa nàng mới có thể không quan tâm như vậy.

Nếu đây là hiện đại, Đỗ Diệu Phù có thể tự nói chuyện nam nữ hoan ái này phổ biến, nhưng đây là cổ đại bảo thủ, hắn đối với nàng như vậy đại biểu cái gì?

Huống chi hắn còn có vị hôn thê, hắn luôn săn sóc Tống Điệp Nhi nhưng đối với nàng lại tìm mọi cách khi dễ.

Nàng ghét hắn!

Nàng sẽ không để hắn đối vẫn đối đãi với nàng như vậy, mấy ngày nay nàng có thể xem như bị chó cắn — nhiều lắm bị cắn rất nhiều lần mà thôi.

Đỗ Diệu Phù từ từ nhắm hai mắt, trầm mặc ngồi ở trên xe ngựa. Hôm nay buổi sáng bọn họ rời đi Tương thành chuẩn bị về Bùi gia. Nàng vẫn giống như trước ngồi ở góc, đầu tựa vào đệm, nhắm mắt dưỡng thần, mặt khác lỗ tai lại luôn không tự chủ nghe hai người đối thoại trong xe ngựa.

"Diệu Đường ca, lần này loại vải tuyết vân sa mới ra thật đẹp, đến lúc đó nhất định sẽ bán được, hơn nữa muội nghe nói còn hạn chế số lượng bán ra có đúng hay không?"

"Nếu muội thích ta sẽ bảo phường thêu lấy một mẫu cho nàng." Tần Diệu Đường nói xong ánh mắt thản nhiên nhìn sang Đỗ Diệu Phù đang chợp mắt, trong mắt xẹt qua một tia sáng nhu hòa.

Hắn nghĩ đến đại hội yên hỏa ở Tương thành, nàng mặc chiếc váy màu lam vô cùng xinh đẹp, dùng tuyết vân sa làm váy thường màu lam hẳn là không tệ.

"Thật vậy không?" Tống Điệp Nhi vui vẻ thét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đột nhiên đỏ, nàng hạ giọng nhẹ kéo ống tay áo Tần Diệu Đường, "Diệu Đường ca, huynh nói......"

Đỗ Diệu Phù nghe không được lời nói kế tiếp, mấp mấy môi, nàng ở trong lòng hừ nhẹ.

Dù sao nàng cũng không muốn nghe!

"Hí –" Xe ngựa đột nhiên dừng lại.

"A!" Đột nhiên xe ngựa dừng lại làm cho Tống Điệp Nhi thiếu chút nữa lộn xuống, may mắn Tần Diệu Đường ôm được nàng.

"Thiếu gia, có sơn tặc!" A Toàn khẽ kêu.

"Đem tài vật trên người toàn bộ giao ra đây! Bằng không cũng đừng trách các đại gia ta ra tay độc ác!"

Tần Diệu Đường nhíu mày, hộ vệ đi theo lập tức gầm lên.

"Thương đội Bùi gia các ngươi cũng dám đoạt?"

"Bùi gia? Phi! Bùi gia là cái gì? Các huynh đệ tiến lên!"

Tức khắc ngoài xe ngựa vang lên tiếng binh kiếm đánh nhau.

"Diệu Đường ca!" Tống Điệp Nhi bị dọa trắng mặt.

"Không có việc gì." Tần Diệu Đường vỗ nhẹ tay nàng trấn an, hắn nhìn về phía Bùi Thiệu Thanh thấy nàng cũng lộ ra kinh hoảng, lập tức mở miệng."Đừng sợ, không có việc gì."

Hắn nhìn màn xe liếc mắt một cái, con ngươi đen phiếm thượng lãnh ý, hắn cũng muốn nhìn xem sơn tặc nào can đảm như vậy, dám động thủ với hắn?

"Thanh đệ, đệ và Điệp Nhi ngoan ngoãn ở trong xe ngựa, trăm ngàn đừng chạy loạn." Hắn dặn dò sau đó dịu dàng trấn an Tống Điệp Nhi.

"Điệp Nhi, đừng sợ, đợi trong xe ngựa, biết không?"

"Ừm!" Sắc mặt Tống Điệp Nhi tuy rằng tái nhợt nhưng vẫn kiên cường gật đầu.

Đỗ Diệu Phù trầm mặc nhìn bọn họ, nhất là hắn dịu dàng với Tống Điệp Nhi, nàng rũ mắt xuống.

Tần Diệu Đường lại liếc mắt nhìn sang Bùi Thiệu Thanh một cái, sau đó lập tức bước ra xe ngựa.

Hắn vừa đi ra, Đỗ Diệu Phù lập tức vỗ nhẹ bả vai Tống Điệp Nhi."Điệp Nhi, đừng sợ."

"Ừm!" Tống Điệp Nhi quay đầu nhìn về phía Đỗ Diệu Phù đang muốn mở miệng, mê hương đột nhiên vẩy về hướng nàng.

Tống Điệp Nhi không kịp phản ứng, bất tỉnh nằm xuống.

Đỗ Diệu Phù hít sâu một cái, cẩn thận xốc lên một góc màn xe, khách khí nhìn đám hỗn chiến bên ngoài, Tần Diệu Đường đang bị mấy người vây quanh vừa vặn ngăn trở tầm mắt của hắn.

Thừa dịp cơ hội này, nàng nhanh chân nhảy xuống xe ngựa. Bởi vì không biết đường lại sợ bị phát hiện tung tích, không thể làm gì khác hơn đàn phải chạy vào trong rừng.

Đỗ Diệu Phù biết đám sơn tặc đó chống đỡ không được bao lâu, hộ vệ Bùi gia từ trước đến giờ nghiêm chỉnh huấn luyện, mà Tần Diệu Đường võ nghệ cao cường, đám sơn tặc đó hắn căn bản không để trong mắt.

Nhưng chạy không bao lâu, phía trước đột nhiên đi ra ba người ngăn cản đường nàng.

Đỗ Diệu Phù sửng sốt dừng lại cước bộ, đề phòng nhìn bọn họ.

"A, Bùi thiếu gia, ngươi muốn đi đâu? Có muốn ba người chúng ta dẫn đường giúp hay không?"

Biết ba người phía trước không có ý tốt, trong lòng Đỗ Diệu Phù bắt đầu khẩn trương, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi chẳng qua vẻ mặt vẫn bình tĩnh, giấu giếm chút cảm xúc.

Nàng mỉm cười, kinh ngạc nhìn nam nhân thấp bé ở giữa, "Lưu lão đại, ngươi không phải hẳn nên ở chổ xe ngựa sao?"

"Ha ha, xem ra Bùi thiếu gia chạy nhanh như vậy, chúng ta sợ Bùi thiếu gia đã quên còn thiếu chúng ta ba ngàn lượng." Lưu lão đại đứng ở chính giữa hừ cười."Bùi thiếu gia đừng quên, ngươi nói chỉ cần chúng ta giả dạng thành sơn tặc cướp bóc thương đội Bùi gia thì cho chúng ta bốn ngàn lượng, trong đó một ngàn lượng tiền đặt cọc đã đưa, còn lại ba ngàn lượng Bùi thiếu gia sẽ không quên chứ?"

Đỗ Diệu Phù không nói, nàng không phải đã quên mà là căn bản không có ý định cho.

Đúng vậy! Lần này đám sơn tặc đến đánh cướp là nàng thiết kế.

Nàng ở Ngọc Diên Lâu từng nghe người ta nói phụ cận cảng tụ tập rất nhiều loại người, trong đó không thiếu một số dân liều mạng. Bởi vậy lần trước nàng thoát khỏi theo dõi của tiểu nhị trong điếm, sau đó nghĩ đến chuyện nghe qua ở Ngọc Diên Lâu, nàng lập tức đến phía đông cảng, quyết định mua một số người giúp nàng chạy trốn.

Nàng tìm được Lưu lão đại, muốn hắn ở nửa đường chặn cướp thương đội Bùi gia, chỉ cần giữ chân thương đội một khắc đồng hồ là được, sự thành sau sẽ cho bọn hắn bốn ngàn lượng.

Lưu lão đại vốn không chịu, hắc bạch lưỡng đạo ai chẳng biết nói có Tần Diệu Đường thì không thể trêu vào Bùi gia? Nhưng bốn ngàn lượng lại rất mê người, hơn nữa......

Lưu lão đại không có hảo ý nhìn Đỗ Diệu Phù."Còn lại ba ngàn lượng Bùi thiếu gia không cho không sao, bởi vì Bùi thiếu gia so với ba ngàn lượng càng đáng giá hơn." Đúng vậy, hắn sớm đã tính toán, bốn ngàn lượng thì tính là gì? Chỉ cần bắt cóc Bùi Thiệu Thanh, còn sợ Bùi gia không cho nhiều bạc hơn sao?

Nghe xong lời Lưu lão đại, Đỗ Diệu Phù cũng biết hắn đang có chủ ý gì. Trong nháy kinh ngạc nàng trừng to mắt nhìn phía sau Lưu lão đại."Tần Diệu Đường! Cứu ta!"

"Cái gì?" Đám người Lưu lão đại theo bản năng nhìn ra phía sau.

Không có người? Hiểu được bản thân trúng kế, quay đầu lại liền thấy, Bùi Thiệu Thanh quả nhiên bỏ chạy.

"Đáng chết! Còn không mau đuổi theo?"

..................

Đỗ Diệu Phù dùng sức chạy, bước chân đuổi theo phía sau làm cho nàng không dám chậm lại, càng chạy càng tiến vào chỗ sâu trong rừng cây, nhánh cây sắc bén cắt qua y phục và hai má của nàng.

"A!" Không chú ý tới mặt đất có rễ cây to dài, Đỗ Diệu Phù vướng chân chật vật ngã trên mặt đất.

Trên mặt đất vừa vặn có nhánh cây bén nhọn, hảo chết không chết đâm vào bụng của nàng.

A! Có xui như vậy hay không?

Đỗ Diệu Phù đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, quỳ rạp trên mặt đất không bò dậy nổi.

"Hừ!" Lưu lão đại đuổi theo dùng sức đá nàng, miệng thối mắng:"Mẹ nó! Dám chạy à?Để Lão Tử xem ngươi có thể chạy bao nhiêu? Bắt hắn lại cho ta!"

Hai gã thủ hạ thô lỗ nắm Đỗ Diệu Phù lên."Đừng giả chết! Đứng lên!"

Đỗ Diệu Phù che bụng biết bị hắn bắt được thì xong rồi, lòng nàng hung ác nén xuống đau đớn, cắn răng dùng sức rút nhánh cây trong bụng ra đâm vào mặt người bên phải.

"A a a –" Nhánh cây vừa vặn cắm vào mắt phải người nọ, không đoán được sẽ có tình cảnh này mọi người sửng sốt, một người khác bắt lấy Đỗ Diệu Phù cũng bị dọa.

Đỗ Diệu Phù nhân cơ hội này, ôm vết thương ra sức chạy đến phía trước.

Lưu lão đại bừng tỉnh, tức giận đến rống giận."Còn ngốc cái gì? Còn không mau đuổi theo!"

"Vù vù......" Động tác quá lớn làm cho máu tươi không ngừng chảy ra, Đỗ Diệu Phù hoảng hốt chạy bừa, hai chân bắt đầu mềm nhũn, vừa thấy hình ảnh trước mắt, nàng không nói gì.

Vách núi...... Trời muốn nàng chết sao?

Nàng dừng lại cước bộ nhìn vách núi, mặt tái nhợt.

Lưu lão đại đuổi theo cũng thở hổn hển, thấy Đỗ Diệu Phù cùng đường hắn hừ hừ cười nhạo, "Chạy đi, tiếp tục chạy đi!"

Đỗ Diệu Phù quay đầu nhìn bọn họ, trường sam màu xanh sớm bị máu tươi nhiễm sâu, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng của nàng, cho dù phía sau không có vách núi, nàng cũng chạy hết nổi rồi.

Lưu lão đại nhìn đến bụng nàng bị thương, thu hồi tàn nhẫn trên mặt chuyển sang dụ dỗ:"Bùi thiếu gia, vết thương rất đau ấy? Ngoan ngoãn theo ta đi, ta sẽ cho người giúp ngươi chữa thương, ta và đám huynh đệ cũng chỉ muốn đòi tiền mà thôi, sẽ không làm khó dễ ngươi."

Đỗ Diệu Phù không nói phân tích được mất. Nhảy xuống vách núi nhất định chết, nhưng nếu đi cùng Lưu lão đại kết quả cũng không tốt là bao, mà không theo chân bọn họ chẳng lẽ nàng muốn nhảy xuống vực sao?

Đỗ Diệu Phù theo bản năng liếc mắt nhìn vách núi không đáy một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trắng.

Mà lúc này Lưu lão đại lấy ánh mắt ý bảo, để cho thủ hạ từ bên phải tới gần Đỗ Diệu Phù, thủ hạ hiểu ý, lén lút từ bên phải đi đến chỗ Đỗ Diệu Phù đứng.

Ai ngờ Đỗ Diệu Phù thấy động tác của thủ hạ kia, "Ngươi làm cái gì? Đừng tới đây!" Nàng kinh sợ, bước chân theo bản năng di động về phía sau.

"Đừng –" Lưu lão đại kêu to.

Đỗ Diệu Phù cũng muốn ngừng lại nhưng không còn kịp rồi, chân sau đạp vào một khoảng trống rỗng, trọng tâm chênh vênh ngã về phía sau.

"Tần Diệu Đường!" Nàng theo bản năng hô lên tên này, sau đó một chút kịch liệt đau đớn va chạm nàng, cuối cùng là chìm ngập lạnh như băng.

Sau đó...... Nàng cái gì cũng không biết.

Đêm không tiếng động.

Dồn dập tiếng bước chân lộ ra vẻ hoảng loạn gấp gáp trong đêm yên tĩnh, một thân ảnh kinh hoảng chạy phía trước giống như sau lưng có ác quỷ đuổi theo.

Hắn trốn vào trong ngõ nhỏ, nén xuống hô hấp ồ ồ, nín hơi thở sợ hãi.

Phía ngoài hẻm hồi lâu không có động tĩnh.

Hắn thở một hơi đỡ lấy tường, hai chân chống như nhũn ra, không dám nghỉ ngơi, thân mình run rẩy thật cẩn thận bước ra đầu hẻm.

Mới đi ra một bước, một ánh đao vượt ngang để lên cổ hắn, thân mình hắn cứng đờ, da đầu tê dại, hàn khí sắc bén cắt qua làn da.

Hắn sợ tới mức phát run, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm người đi tới.

"Tha, tha cho......"

"Người đâu?" Giọng nói âm u quỷ mỵ làm cho nam nhân kia lạnh cả người, rốt cục không đứng được quỳ rạp xuống đất.

"Xin ngươi...... Đừng giết ta...... xin ngươi......" Hắn run đến nói không thành tiếng, sợ tới mức thẳng dập đầu.

"Ta, ta chỉ là lấy tiền làm việc mà thôi...... tất cả đều do Bùi thiếu gia ra lệnh...... Ta, ta là vô tội...... xin đại gia tha mạng, tha mạng......"

Không để ý tới nam nhân khóc lóc cầu xin, hắn chỉ thản nhiên hỏi lại một lần."Người đâu?"

"Người, người......" Nam nhân chần chờ, ngân quang chợt lóe, hắn khóc thét ra tiếng thống khổ ôm cánh tay phải bị chém đứt, máu tươi ấm áp không ngừng phun ra.

Giống như chán ghét tên kia ầm ỹ, hắn đánh vào huyệt câm nam nhân, hỏi lại:"Người đâu?"

Nam nhân há mồm thở dốc, nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra, mắt đỏ lên sợ hãi nhìn người tới, môi hắn run rẩy, không tiếng động há mồm.

Hắn giải huyệt câm, "Nói!"

"Rơi, rơi, rơi xuống vực...... A a a –" Cánh tay trái lại bị chém đứt, thống khổ ngã trên mặt đất kêu thảm thiết.

Thấy đối phương từng bước tiến sát, nam nhân giẫm hai chân sợ hãi di động ra phía sau, đũng quần chảy ra chất lỏng."Là, là bản thân hắn nhảy...... Ack!" Trừng mắt không tiếng động nam nhân dừng lại động tác, rút lưỡi dao bạc trong ngực, thân kiếm không mang theo một tia máu.

Không hề nhìn thi thể lạnh như băng kia, hắn đi ra khỏi ngỏ hẻm, ánh trăng mỏng manh chiếu ra thân ảnh cao lớn, cuối cùng dừng trên khuôn mặt anh tuấn lạnh như băng.

Tần Diệu Đường nắm chặt chuôi kiếm, cả người lộ ra hơi thở rét lạnh.

Trận cướp bóc kia quả nhiên là nàng an bài! Khi hắn nhìn thấy Tống Điệp Nhi hôn mê ở trong xe, không khí có mùi mê hương mà nàng thì không thấy bóng dáng, khi đó hắn liền đoán được tất cả. Hắn theo tung tích nàng chạy trốn nửa đường nhìn thấy vết máu, đi theo vết máu lại là vách núi.

Ngực thoáng chốc lạnh như băng.

Hắn không để cho mình nghĩ đến tình huống xấu nhất, hắn sai người tra đám người sơn tặc. Nhưng đám tặc kia lại bỏ trốn, thủ hạ của hắn tìm suốt nửa tháng mới tra được chỗ Lưu Minh ẩn thân.

Nghĩ đến lời Lưu Minh vừa nói, ánh mắt Tần Diệu Đường là một mảnh thô lãnh.

Rơi xuống vực......

Đây là kết quả nàng muốn? Thiết kế ra cảnh cướp bóc, không tiếc tất cả chính là muốn rời khỏi hắn, ngay cả chết cũng không quan tâm?

"Nàng đừng mơ!" Câu chữ lạnh lùng từ môi mỏng phun ra.

Hắn tuyệt không cho phép nàng rời đi như vậy, tuyệt không cho!

"Phái người xuống dưới vách núi tìm kiếm." Hắn lạnh giọng ra lệnh hộ vệ núp trong bóng tối.

"Dạ!"

Tần Diệu Đường nhắm mắt lại, cực lực nén xao động trong lòng. Sau một lúc lâu hắn mới từ từ mở mắt khôi phục lại bình tĩnh hờ hững.

Chẳng qua tay nắm chuôi kiếm vẫn buộc chặt, cơ hồ có thể thấy được hiện lên gân xanh.

Bùi Thiệu Thanh, nàng dù có lên bầu trời hay xuống hoàng tuyền, ta đều sẽ tìm được nàng, nàng vĩnh viễn đừng nghĩ thoát khỏi ta!

Crypto.com Exchange

Chương (1-11)