Chấn chỉnh bên trong, Hải thị sinh con, sách y dược nhà họ Hạ (2)
← Ch.123 | Ch.125 → |
Dì Khang chợt cao giọng lạnh lùng nói: "Cháu hôm nay như vậy cũng không thể quên mẹ cháu cùng họ Thịnh, đừng nói cháu có cái cáo mệnh, dù có đắc ý cũng không thể khoe khoang ở đây. Nếu không chính là mất gốc!"
Minh Lan hơi ngạc nhiên ngẩn đầu lên, nhìn dì Khang, chỉ thấy trên mặt bà ta cười cứng ngắc, khóe miệng vặn vẹo, nữ quyến đều sửng sốt nhìn nhau, lúc này Minh Lan mới mỉm cười nói: "Vâng, cháu biết rồi."
Dì Khang thấy thái độ Minh Lan cung kính nhưng giọng điệu lạnh nhạt lại càng tức giận, lạnh giọng nói: "Cháu bây giờ tuy là ở phủ riêng nhưng không thể mất quy củ. Mẹ chồng cháu ở không xa, cháu nên mỗi ngày đều phải vấn an sáng sớm, chú bác anh em đều phải qua lại, hiếu thuận trưởng bối, không thể ngỗ nghịch. Đừng có ỷ vào mình có lệnh phong liền không đặt trưởng bối vào trong mắt. Cháu nếu ở trong phủ của chính mình nhưng không tuân theo quy củ, là mất mặt mẹ cháu với họ Thịnh, dì sẽ không tha thứ cho cháu đâu."
Duẫn Nhi sợ đến trắng bệch mặt, nhịn không được kéo ống tay áo dì Khang. Dì Khang cũng không để ý, vẫn cười nói thoải mái.
Trong phòng đột nhiên lạnh xuống, nữ quyến nhìn nhau chỉ nghe thấy dì Khang thao thao bất tuyệt quở trách Minh Lan. Vương thị ngồi bên cạnh cũng không nói gì, Minh Lan chỉ từ từ một mình uống trà. Đợi bà ta nói cho hết mới ung dung thong thả nói: "Dì, dì nói Minh Lan đều nhớ rõ. Tiếc là chị Nguyên Nhi ở Phụng Thiên, nếu không chị em chúng cháu tất cả đều được gặp gỡ lần này."
Lời vừa nói ra, dì Khang giống như quả bóng bị đâm một phát, đột nhiên xì hơi. Sắc mặt Duẫn Nhi cực kỳ khó coi. Khang Nguyên Nhi với mẹ chồng là mợ Vương một ngày ba lần ầm ĩ, náo loạn đến tối mặt tối mũi, làm Vương lão phu nhân bệnh không nói, đến hưu thư cũng sắp đưa ra rồi.
Minh Lan bình tĩnh nhìn dì Khang, khóe miệng cười lạnh nhạt. Nếu dì Khang còn dám làm càn, nàng tuyệt đối không nhẫn nại. Từ khi quay về cổ đại, nàng nhẫn trước nhẫn sau, nhẫn đông nhẫn tây. Bây giờ đến một bà dì nhặt được cũng phải nhịn, nàng cũng không cần phải lăn lộn làm gì nữa.
Dì Khang tức giận, quay đầu sang Vương thị cầu viện binh. Vương thị hiểu được liền nghiêm mặt nói: "Cái Minh, con..."
"Mẹ!" Như Lan vô cùng trùng hợp ngắt lời Vương thị cười nói: "Đừng nói chuyện không liên quan. Mau làm lễ tắm ba ngày, đừng để cháu gái con bị lạnh, lát nữa cha với anh cả tìm mẹ tính sổ!"
Chị ta dù cười vui vẻ nhưng ánh mắt lại ra sức trừng Vương thị, liên tiếp nhấn mạnh mấy chữ 'không liên quan' cùng 'cha và anh trai'. Vương thị hiểu ý con gái. Thịnh Hoành xưa nay ghét họ Khang, nếu lại bị kẻ có tâm nói mấy câu, bà ta khó tránh khỏi nghe quở trách. Không tiện dài dòng nữa, trực tiếp tuyên bố bắt đầu lễ tắm ba ngày.
Tất cả mọi người đều tiến lên xem lễ, chỉ để lại dì Khang đứng một mình tại chỗ, làm cho bà ta tức đến muốn ngất.
Kết thúc buổi lễ, Minh Lan đi một mình đến Thọ An đường, vẫn như xưa thanh nhã vắng vẽ, hương phật mờ ảo. Minh Lan đứng dưới tàng cây quế cổ thụ, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy tinh thần vui vẻ, cười nhẹ nhàng chạy đi, suýt nữa còn va vào Phòng ma ma đang đứng ở cửa.
"Cô Sáu! Đừng chạy đừng chạy, cẩn thận có người nhìn thấy." Phòng ma ma đứng bên cạnh nhìn xung quanh bên ngoài cửa, nhẹ nhàng thở một hơi.
Minh Lan lập tức ngã vào trong lồng ngực lão phu nhân, uốn éo như quẩy đường, làm nũng nói: "Bà nội, Minh Lan khiến bà nhớ muốn bệnh rồi phải không!"
"Ai bệnh? Ta đang vô cùng khỏe mạnh!" Gương mặt đang yên lặng của lão phu nhân giống như tràn niềm vui, ôm Minh Lan cười không ngừng xoa nắn, Phòng ma ma nhanh chóng đi bưng trái cây với món tráng miệng đến.
Nói dông dài một hồi, Minh Lan hỏi chuyện trong nhà, Thịnh lão phu nhân vui vẻ kể lại.
"Chị dâu cháu có bầu, thân thể không được khỏe, phải dưỡng một thời gian. Phu nhân một lần nữa lại quản gia, Toàn nhi để lại đây cho bà nuôi!" Khí sắc lão phu nhân tốt lên không ít, ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào buồng trong sau lớp mành.
Minh Lan vội vã chạy vào buồng trong nhìn, chỉ thấy một em bé trắng mập đang nằm trên giường lão phu nhân, nắm đấm bạch ngọc chỉ nhỏ như quả táo đặt ở bên gương mặt trẻ con hồng hào. Cậu bé đang ngủ say hơi thở đều đặn, còn hơi hé miệng.
Minh Lan lại quay lại ngồi bên cạnh lão phu nhân, nàng vô cùng vui vẻ quay về phía lão phu nhân nói: "Như thế này rất tốt, bà nội có Toàn Nhi ở bên sẽ không còn cô đơn nữa. Có điều... phu nhân sao lại đồng ý?"
Thịnh lão phu nhân vui vẻ theo cách không lấy gì làm phúc hậu, gần đây Vương thị ăn khổ không ít.
Dì Lâm vẫy cờ đầu hàng, các con gái đều lấy chồng. Vương thị lại không cần để ý đến việc nhà, nhất thời nhàn rỗi mới phát hiện con dâu sống rất thoải mái, tự nhiên cảm thấy khó chịu.
Bởi vì Hải thị có bầu, Vương thị liền muốn nhét hầu ngủ cho con trai, nói là anh ấy đọc sách với làm việc khổ cực, cần có một đứa biết nóng biết lạnh. Trường Bách liền nói cha kiếm tiền nuôi gia đình càng cực khổ hơn, mẹ có lòng tốt thì mau chăm sóc cha. Sau đó cũng không biết ai truyền ra tin tức, Thịnh Hoành liền lập tức thể hiện ông ta đối với hai đứa hầu hạ trong thư phòng rất có cảm tình.
Vương thị giận gần chết, náo loạn một trận. Cuối cùng Thịnh Hoành có thêm hai đứa hầu ngủ, Vương thị có thêm mấy nếp nhăn.
Sau đó Vương thị lại muốn nâng Dương Hào lên làm lẽ để ép Hải thị. Trường Bách liền hỏi mấy đứa hầu ngủ năm đó của cha thì thế nào. Vương thị giận xanh cả mặt, vỗ bàn mắng to con bất hiếu dám cãi lời mẹ phải không. Trường Bách liền nói anh ấy là con thì không thể cãi lại nhưng anh ấy lại thực sự tò mò muốn hỏi ý kiến cha với lão phu nhân.
Vương thị muốn phun máu rồi, lại nữa, Hải thị sau khi nghe nói tâm tình buồn bực một hồi, mang thai bất ổn, lại phải đi mời thái y tìm Hạ lão phu nhân cấp cứu, náo loạn mấy ngày mới coi như xong.
Thịnh Hoành rất tôn trọng họ Hải, do đó với con dâu lớn cũng rất được coi trọng, nên càng không ưa Vương thị. Ông ta thấy Hải thị không còn sức chăm cháu trai, dứt khoát đưa Toàn Nhi đến Thọ An đường, mời lão phu nhân rất được tín nhiệm nuôi dạy.
Vương thị muốn phản đối gì hoặc đi tìm Hải thị gây hấn, Thịnh Hoành sẽ lập tức nói ra, ông ta lại rất có cảm tình với mấy đứa hầu gái xinh đẹp tài hoa cảnh đời đau khổ mới tìm được. Vương thị không thể làm gì khác hơn là dời đi sự chú ý, hăng hái chiến đấu trên tuyến đầu với vợ lẽ, không còn hơi sức đi ồn ào con cháu nữa.
Minh Lan cười ầm ĩ, mặt chôn dưới cánh tay lão phu nhân run cả người, lúc ngẩng đầu lên đã đỏ mặt tía tai. Nàng lau nước mắt cười, Trường Bách cánh chim đã vững, Hải thị có đồ cưới dày, thêm vào của cải của Vương thị, dù Thịnh Hoành có thêm mấy đứa con vợ lẽ cũng không ảnh hưởng đến địa vị của anh ấy.
Hơn nữa, còn có vị thần giữ của Vương thị với vợ lẽ được cưng chiều Cúc Phương ở đó, sợ là mấy đứa hầu ngủ kia cũng không dễ mà sinh con được.
Thịnh lão phu nhân ôm cháu gái cũng cười khẽ. Bà nói Toàn Nhi đến, thằng bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, cởi mở thích cười, là đứa bé khiến người ta không cần lo lắng. Bà bây giờ lấy cháu nội làm niềm vui, nói đến lúc cao hứng, ánh mắt tràn ngập vui vẻ.
Minh Lan nhìn trong lòng vừa chua xót lại vừa cao hứng. Lão phu nhân có thể trôi qua tuổi già không cô đơn, thực sự là trời xanh có mắt.
"Anh trai cháu nói với bà, bây giờ cháu dâu thân thể không tốt, không nuôi được hai đứa con. Dù có là con trai hay con gái đều muốn đưa một đứa đến Thọ An đường. Tính tình nó như thế, làm khó nó phải nói nhiều, nói là muốn phiền ta giúp đỡ chăm nom." Thịnh lão phu nhân giọng điệu tự nhiên, vẻ mặt điềm tĩnh, khóe miệng lại mỉm cười, so với trước đây ít đi mấy phần cao ngạo, thêm mấy phần mềm mại.
"Bà nội, đây thực sự là tốt quá rồi!" Minh Lan nằm trên đầu gối lão phu nhân, thật lòng nói. Tính tình của lão phu nhân không thích nhất là bị ép buộc, trong lòng dù có thích, người nhà không mở miệng bà chắc chắn sẽ không yêu cầu.
Hai bà cháu cười nói một lúc, Phòng ma ma bưng lên đĩa hoa quả, lại từ trong nhà mang ra một cái tráp. Thịnh lão phu nhân đón cái tráp mở ra, bên trong là một quyển sách nhỏ mà dày, đưa đến trước mặt Minh Lan nói: "Cầm đi, đây là Hạ lão phu nhân đưa đến."
"... Đây là cái gì?" Minh Lan ngạc nhiên nói, nhận lấy lật xem.
"Là sách y dược, chuyên về bệnh phụ nữ." Thịnh lão phu nhân mỉm cười nói: "Bên trong còn có nói làm sao để điều dưỡng trước khi mang thai, trong lúc mang thai thì làm thế nào để giữ thai, rồi hậu sản nuôi dưỡng con rồi bảo dưỡng thân thể mình, còn có chú ý về đồ ăn. Bà ấy vô cùng cẩn thận mấy chuyện này. Bà đã nhìn qua, viết rất đơn giản rõ ràng. Trang cuối cùng bà ấy còn tiến cử mấy vị thầy thuốc xem bệnh phụ nữ tốt, còn có mấy con dâu nhà họ Trương, nếu cần có thể đi mời."
"... Phải tạ ơn Hạ lão phu nhân rồi." Minh Lan lật xem qua một lượt, biết là thứ này vô cùng có ích, trong lòng không khỏi bùi ngùi. Thịnh lão phu nhân thấy Minh Lan vẻ mặt hoài niệm liền chầm chậm nói: "Cháu không cần phải cảm thấy có lỗi với lão phu nhân nhà họ Hạ, bà ấy làm người rất rõ ràng. Nói thật lúc trước cháu vừa hứa vào cửa nhà họ Cố, bà ấy sợ là ngay lập tức đã nghĩ đến chuyện này rồi."
Minh Lan gật đầu, buồn bã nói: "Hạ lão phu nhân biết quấy rầy vô ích, dứt khoát xử lý sự tình gọn ghẽ, để chúng ta nhớ kỹ điểm tốt họ hạ. Bà ấy tâm tư nhạy bén, suy nghĩ chu đáo linh hoạt, thật sự có thể nói là rất giỏi."
Thịnh lão phu nhân mỉm cười, còn có ý trào phúng: "Bà ấy tất nhiên là ghê gớm. Thánh thượng đã phê chuẩn cho ông cụ Hạ cáo lão, bà ấy sắp rời kinh rồi nhưng con cháu nhà họ Hạ vẫn còn trên hoạn lộ, vẫn cần tìm chỗ giúp đỡ. Bây giờ chúng ta cảm động chỗ tốt của bà ấy, sau này có thể không hỗ trợ sao? Đây mới là cách làm của người thông minh."
Minh Lan xúc động trong lòng, nặng nề gật đầu, lại nhẹ nhàng thở dài nói: "Dù nói thế nào, Hạ lão phu nhân đều có ân với nhà ta, tiếc là trong nhà xảy ra loại chuyện đó..."
Thịnh lão phu nhân lại khẽ cười chỉ vào Minh Lan nói: "Cháu đúng là đứa bé ngốc! Cháu nghĩ Hạ lão phu nhân là ai? Bà ấy mười lăm tuổi đã gả cao vào nhà họ Hạ, vị hôn phu được rêu rao phong lưu, vậy mà vẫn có thể đứng vững gót chân, giờ con cháu đầy nhà đều là máu mủ của bà ấy, cả gia đình kính trọng, không lợi hại có thể được sao?"
Phòng ma ma đứng một bên nghe xong cũng không nhịn được chen miệng nói: "Đó mới là thật sự lợi hại, trên mặt thì giống Phật Di Lặc như vậy, ra tay lại lưu loát sạch sẽ, đâu có giống lão phu nhân chúng ta, trên mặt giả vờ hung ác nhưng lòng dạ lại yếu mềm."
Lời này làm Thịnh lão phu nhân có chút khinh thường, bà liếc mắt xong, quay đầu lại cùng Minh Lan nói: "Bà từ nhỏ cũng không thích cách chị ta làm, bây giờ xem ra cũng không còn cách nào! Chị ta hay nói một câu 'người khác muốn ta chết, ta cũng có thể muốn người đó chết, rất công bằng'. Cháu cũng nghe theo một chút đi!"
"Bây giờ thì thế nào?" Minh Lan ngơ ngác gật đầu nói.
"Bây giờ? Ông cụ Hạ cáo lão, cậu Hoằng lại xa cuối chân trời, mặt mũi con dâu ở góa cũng đã cho rồi, tiện tỳ họ Tào kia giờ cũng là người nhà họ Hạ, chị ta tự nhiên có biện pháp đóng kín cửa rồi từ từ thu dọn." Lão phu nhân cười khẩy nói ", họ Tào muốn dựa vào em gái cùng con gái, muốn liếm mỡ họ Hạ à, không dễ như vậy đâu."
Hai bà cháu đang bàn về nhà họ Hạ, bên kia cũng đang bận rộn thu thập đóng gói hành lý. Đã dọn dẹp mấy ngày cũng gần đủ rồi, nhưng nội sảnh chính viện nhà họ Hạ lại là bầu không khí lạnh lẽo.
Trong phòng có tổng cộng năm người, Hạ lão phu nhân ngồi ngay ngắn phía trên, bên cạnh mỗi bên có một ma ma quản sự tâm phúc, phía dưới hai người đang quỳ. Hạ mẫu cùng với Tào Cẩm tú, trên mặt hai người đều đầy nước mắt.
"Mẹ, van xin mẹ!" Hạ mẫu khóc thút thít nói: "Con dâu có gì không đúng, mẹ xin cứ trách phạt, đừng đối với Cẩm Nhi như vậy!"
"Ta làm sao dám phạt con?" Hạ lão phu nhân mặt lạnh như băng "Con là mẹ ruột của cháu Hoằng, nói một không nói hai, muốn cưới ai thì cưới, muốn nạp ai thì nạp, ta không dám ngăn! Có điều, dì Tào đã vào nhà ta, ta giờ có thể quản. Được rồi, dì Tào, cô cũng không cần lo lắng, nhanh đi dọn dẹp đi. Mấy ngày nữa cùng ta lên đường, về quê nhà Bạch Thạch Đàm!"
Tào Cẩm Tú sợ đến mặt tái mét, chị ta chưa bao giờ nghĩ sự tình sẽ trở thành như vậy, chị ta co rúm lại nói: "Không, lão phu nhân, van xin bà, con không nỡ rời dì con, bây giờ anh họ không ở đây, con muốn chăm sóc dì."
Hạ lão phu nhân trên mặt đầy châm chọc: "Cái này không cần cô bận tâm, anh họ cô quanh năm suốt tháng đi xa nhà, cũng không thấy dì cô không sống nổi, giờ nếu đứa cháu gái là cô so với con trai ruột còn thân thiết hơn, nó cũng sống không nổi nữa."
Hạ mẫu chỉ cảm thấy âm thanh lạnh lùng cực điểm, thoáng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy con mắt Hạ lão phu nhân vô cùng kiên quyết, cực kỳ giận giữ. Bà ta biết mình đã không được mẹ chồng thích, hai mươi năm tình cảm mẹ chồng con dâu thế là xong, bà ta không nhịn được ngã ra trên mặt đất nhưng không có ai đến dìu, chỉ có Tào Cẩm Tú hô trời gọi đất.
Hạ lão phu nhân lạnh lùng nhìn hai người bọn họ: "Ta hôm nay nói cho rõ, dì Tào này ta không mang đi không được, nó đã làm hỏng nhân duyên tốt đẹp của cháu Hoằng, ta cũng không thể để nó làm hỏng cả đời cháu! Ta đã tìm một mối hôn nhân khác cho cậu Hoằng, cô kia cũng xuất thân từ gia tộc y dược, dù gia đình không hiển hách nhưng tính tình lanh lẹ, mạnh mẽ trưởng thành, có khả năng chống đỡ gia tộc, chỉ là cha con bé mới mất không lâu, còn đang để tang. Ta tính qua ngày tháng, chờ năm sau cậu Hoằng về vừa vặn có thể thành hôn."
Tào Cẩm Tú hy vọng tan vỡ, không dám tin nhìn Hạ lão phu nhân: "Bà, bà đã tìm việc hôn nhân cho anh họ?" Nhanh như vậy?
"Đúng vậy." Hạ lão phu nhân căm ghét nhìn chị ta, "Vì lẽ đó, ta không thể để cô ở lại đây làm cho vợ chồng chúng nó ngột ngạt, khiến trong nhà họ Hạ hỗn loạn."
"Sẽ không, cháu sẽ không làm cho anh họ và chị dâu ngột ngạt!" Tào Cẩm Tú lập tức phục hồi tinh thần, liên tục rập đầu lạy, "Cháu sẽ hầu hạ tốt anh họ và chị dâu, sẽ đối xử giống như chị em ruột."
Hạ mẫu cũng cầu khẩn nói: "Mẹ, Cẩm nhi đã nói vậy, mẹ xem..."
"Ta không tin!" Hạ lão phu nhân dứt khoát nói: "Hai người các con ta đều không tin."
Tào Cẩm Tú cùng Hạ mẫu sợ hãi nhìn Hạ lão phu nhân, chỉ nghe bà ta chậm rãi nói: "Lúc trước ta nhớ rõ, dì Tào vào cửa, họ Tào chỉ tay lên trời thề, nói cái gì mà từ giờ sẽ không tiếp tục phiền phức nhà họ Hạ; nhưng mà mới được có mấy tháng..." Hạ lão phu nhìn chằm chằm mẹ Hạ."Vợ thằng Ba, con đã cho họ Tào bao nhiêu bạc rồi? Hừ, con nghĩ ta không biết, họ Tào viết thư khóc xin dì Tào, sau đó con đem bạc đưa dì Tào, lại chuyển cho họ Tào, con cũng thông minh, lợi dụng sơ hở trong lời nói của ta!"
Hạ mẫu biết mẹ chồng mình xưa nay khôn khéo, lập tức không dám cãi lại, chỉ khóc sướt mướt nói: "Cuối cùng vẫn là chị ruột của con, chẳng lẽ lại nhìn chị chết đói! Mẹ, người là người nhân hậu, nếu có thể hãy thương hại bọn họ..."
"Chết đói?!" Hạ lão phu nhân cười lạnh một tiếng."Lúc trước bọn họ rời kinh, con đã cho bao nhiêu bạc, nếu là quy ra ruộng đất sợ là cũng hơn một trăm mẫu, sau đó con còn lén đưa thêm mấy lần, nói ra ở nông thôn làm kẻ giàu xổi cũng không sai! Nhưng là bọn họ thế nào, ta đã hỏi thử, đàn ông họ Tào các người, cả ngày tìm hoa vẫn liễu, trộm gà bắt chó, chị gái tốt của con ăn ngon mặc đẹp, còn tham lam, ép nhà người ta bán con trai con gái! Con bảo ta thương hại bọn họ? Ta hôm nay ở đây nói rõ một câu, ta thương chó, thương heo, thương đứa ăn xin ở kinh thành cũng tuyệt đối không thể thương người nhà này!"
Tào Cẩm Tú bị nói mà sắc mặt trắng bệch, môi cắn chặt gần chảy máu, không nhịn được cãi lại: "Lão phu nhân, bà hay là hiểu lầm? Cha mẹ con, bọn họ nói bọn họ vẫn chăm chỉ trồng trọt..."
"Thật sao?" Hạ lão phu nhân bỗng nhiên cười lên: "Lần này cô đi cùng ta về nhà, trên đường vừa tiện có thể qua nhà mẹ cô, cô có thể đi nhìn lén xem, nếu ta nói sai, liền đưa cô trở về, nếu ta nói đúng, cô cả đời này vĩnh viễn ở lại Bạch Thạch Đàm, thế nào?"
Tào Cẩm Tú bị nghẹn lại, nức nở nói không nên lời mấy tiếng, cũng không tiếp tục nói nữa mà cúi đầu quỳ.
Hạ lão phu nhân căm ghét đến không lời nào diễn tả được, oán hận mắng: "Mày là đồ tiện tỳ hai mặt! Cóc ghẻ ở cống nước so với mày còn có thể diện hơn! Mày mà cũng xứng nói chuyện với bà? Còn muốn làm bạn với thằng Hoằng, nằm mơ!"
Tào Cẩm Tú nằm rã rời trên mặt đất, mặt đỏ ứng, giận dữ và xấu hổ không chịu nổi, ấm ức khóc nức nở.
Hạ lão phu nhân quay đầu nhìn về phía mẹ Hạ, trầm giọng nói: "Vợ thằng Ba, con tuy thủ tiết mấy năm, nhưng mà nhà họ Hạ cũng chưa từng thiếu nợ con. Dù là cái gì, một nhà con đều chiếm phần đầu. Ta không phải người cổ hủ, vợ lẽ tái giá cũng không sao, nhưng mà ngoài cô ta còn có cả nhà cô ta đều là nhân phẩm thấp kém, là hạng người đê tiện vô liêm sỉ. Thằng Hoằng bị bọn họ quấn lấy, cả đời này tiêu tùng!"
Bà thở dài một hơi, cao giọng nói: "Hôm nay ta đã nói rõ ràng với con, cháu Hoằng tuy là do con sinh nhưng là cháu trai họ Hạ, không thể để con mang đi đền bù cho họ Tào được!"
Sắc mặt Hạ mẫu tái xanh, sợ hãi chỉ có thể phát run, bà ta đau lòng ngẩng đầu nhìn Hạ lão phu nhân: "Mẹ, người sao có thể nói con dâu như vậy? Thế này làm sao con dâu có mặt sống tiếp?"
"Con đương nhiên có thể!" Hạ lão phu nhân cứng rắn nói, "Dì Tào ta nhất đinh phải đưa đi, so với nhìn cháu Hoằng bị vướng hiếu đạo, bị con ép buộc mà liên lụy, ta thà rằng làm mẹ chồng độc ác, nhìn con chết!"
Hạ mẫu không khóc nổi nữa, sợ hãi nhìn Hạ lão phu nhân, chỉ thấy bà cười cổ quái: "Có lẽ nhà họ Tào gia so với con ruột của con quan trọng hơn, nhưng ta là người lòng dạ độc ác, chỉ cảm thấy cháu mình mới là quan trọng nhất!"
Hạ mẫu ngây ra nằm trên đất, toàn thân lạnh lẽo, trên đầu vang lên từng tiếng của Hạ lão phu nhân: "Con nhớ rõ cho ta, cả nhà ta là nhà họ Hạ, con chẳng qua là con dâu họ Hạ, không đến lượt con cầm tiền nhà họ Hạ đi trợ cấp nhà họ Tào! Cửa nhà họ Hạ đã bị con làm hại đến như vậy, ta không thể tin con được nữa! Con lập tức đẹm sản nghiệp của cháu Hoằng giao cho ta giữ, sau này ta trực tiếp giao cho vợ cháu Hoằng. Con muốn đem của hồi môn của chính con đi đền đáp ta không ngăn được, có điều con nghĩ cho rõ, con dâu mà không có của hồi môn cho con trai, họ Hạ ta cũng không cần! Còn có, nếu như nhà họ Tào còn trở lại quấy rầy, ta liền trực tiếp báo quan phủ, cần giết thì giết, cần đánh thì đánh, có báo ứng ta chịu!"
Hạ lão phu nhân cao ngạo uy nghiêm, nhìn thẳng xuống, Hạ mẫu cùng Tảo Cẩm Tú một câu cũng không nói được, chỉ khổ sở sợ sệt cầu xin. Đáng tiếc Hạ lão phu nhân tâm cứng rắn, nghe cũng không nghe một câu, Tào Cẩm Tú không nhịn được mở miệng mắng: "Mụ già này..." Lại bị Hạ mẫu miệng ngay. Tào Cẩm Tú có thể không biết, Hạ mẫu thế lại rất rõ, trong tay bà mẹ chồng này có bao nhiêu là mạng người, bao nhiêu vợ lẽ con thứ đều im hơi lặng tiếng mà biến mất.
Hạ lão phu nhân mỉm cười nhìn hai người bọn họ khuyên bảo: "Các con cũng đừng quá đau buồn, ta cũng không phải muốn nhốt dì Tào cả đời, chờ cậu Hoằng sinh con dưỡng cái, qua mười năm tám năm ta liền trả cô về, cả nhà các con có thể đoàn tụ."
Hạ mẫu nhìn ánh mắt mẹ chồng, trong lòng lạnh lẽo. Bà ta biết thân thể mình nhất định không sống quá mười năm tám năm, bà ta vốn nghĩ thừa dịp mình còn tiếng nói, để con trai với Tào Cẩm Tú bồi dưỡng tình cảm. đến lúc mình chết rồi, Tào Cầm Tú có thể vứng gót chân. Mẹ chồng bây giờ thế này chính là muốn chờ cho đến lúc mình chết?!
Đến lúc đó, mình chết rồi, vợ chồng con trai ân ái, có con trai con gái, dù có đưa Tào Cẩm Tú trở về thì có ích gì? Chẳng qua là cho phần cơm ăn không chết đói thôi.
Hạ mẫu đang mờ mịt, không biết vì lẽ gì bỗng nhiên trong lòng động đậy, giống như nghĩ đến chuyện gì. Hạ lão phu nhân vừa nhìn sắc mặt bà ta liền biết suy nghĩ trong lòng bà ta, khoan thai nâng chén trà lên chậm rãi nói: "Con tốt nhất đừng có xui khiến vợ thằng Hoằng van cầu ta, nếu con dâu hoặc con trai con đến nói với ta muốn đón dì Tào về, ta là bà già hồ đồ sẽ không cần lo đúng sai phải trái. Không cần biết là con bức bách hay không sẽ lập tức đưa cháu gái con vào trong am cho xong chuyện. Nói đến, Bạch Thạch Đàm hình như cũng có đồng xử am là nơi chuyên thu nhận nữ quyến phạm tội..."
Tào Cẩm Tú không chịu được nữa hôn mê bất tỉnh. Hạ mẫu sững sờ ngồi ngẩn ngơ ở đó.
—
Vì đoạn giải thích của tác giả hay nên vượt khổ làm.
Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích hành vi của Hạ lão phu nhân, có người nói hành xử của bà có chút đột ngột, hoặc cảm thấy kỳ lạ.
Nhà văn Hemingway có nói, viết văn không thể tất cả đều viết hết, phải lưu một chút chỗ trống cho độc giả suy nghĩ. Vì lẽ đó văn chương của ông là 1% tảng băng nổi trên mặt biển, còn 99% ở phía dưới, cần độc giả phải vắt óc suy nghĩ.
Thỉnh thoảng tôi muốn học hỏi một chút.
Trên tieba có một chủ đề 'Hạ lão phu nhân vì sao không sớm ra tay?' Mọi người có thể thấy, chủ topic cùng người phía dưới lên tiếng đều có ý kiến đặc sắc độc đáo. Đối với một tác giả mà nói, độc giả chăm chú đọc văn của mình là tuyệt vời nhất.
Tôi muốn bổ sung một vài điểm.
Hạ lão phu nhân là người thông minh, bà ta rất rõ ràng tranh đấu bên trong gia đình, tại sao còn không sớm ra tay?
Đầu tiên, chúng ta phải hiểu, phụ nữ hiện đại và cổ đại tư tưởng có khác biệt rất lớn. Phụ nữ hiện đại cảm thấy chồng có vợ bé giống như là thảm họa trời long đất lở, nhưng phụ nữ cổ đại chưa hẳn đã cảm thấy chết đi sống lại như vậy.
Hạ lão phu nhân đối với chuyện họ Tào không làm gì từ đầu, cũng không phải có ý định muốn ép Minh Lan, bà ta về cơ bản không cho rằng cưới vợ bé là chuyện bất thường. Chỉ có điều Minh Lan là cháu gái của chị em thân thiết nhiều năm của bà ta, bà ta cảm thấy trước khi cưới về đã cho cưới vợ lẽ trước có hơi không ổn, đặc biệt vợ lẽ này lại là em họ, sau này Minh Lan không dễ bắt bí.
Nhưng trên bản chất, bà ta không nghĩ đến Hạ Hoằng Văn không nên cưới vợ bé, không phải là ý để Minh Lan một hoa một cành.
Trong Hồng Lâu Mộng, Giả Liễn trong ngày sinh nhật của Vương Hi Phượng cùng Bào nhị gia lăn drap giường, còn bàn bạc muốn giết chết Vương Hy Phượng. Vương Hy Phượng báo trước mặt Giả Mẫu, Giả mẫu chỉ nói 'Cuối cùng là tuổi trẻ, tham ăn giống như con mèo, đánh như vậy là đủ'.
Giả Liễn có bị xử phạt không, đều không có. Một mặt dĩ nhiên là do Giả phủ hủ bại, mặt khác cũng phải nói đến, bởi vì độc giả đều là người hiện đại, vì thế đánh giá quá cao chuyện cưới vợ lẽ trong suy nghĩ của người cổ đại.
Còn nữa, Hạ mẫu ở góa từ thanh xuân, Hạ lão phu nhân vẫn rất thương xót. Một bên là tình cảm hai mươi năm mẹ chồng con dâu, một bên là cháu dâu chưa vào cửa. Là trưởng bối làm sao có thể bác bỏ mặt mũi của con dâu để cất nhắc cháu dâu?
Hơn nữa 'chẳng qua là đứa vợ lẽ không thể sinh đẻ', thêm vào Hạ mẫu lấy cái chết làm ầm ĩ, vì lẽ đó Hạ lão phu nhân thỏa hiệp với việc để em họ Tào vào cửa.
Tình hình này với Thịnh lão phu nhân không giống nhau. Bà lúc trước là gả thấp cho Thám Hoa lang, là vì 'tình yêu chân thành', vì lẽ đó sau này vô cùng thương tâm tuyệt vọng. Nhưng mà đại đa số phụ nữ cổ đại, bao gồm của Hạ lão phu nhân, đều không dùng tình yêu để kinh doanh hôn nhân.
Lúc đó Hạ lão phu nhân chỉ nghĩ, với thân phận của Minh Lan chẳng qua là cùng họ Thịnh nói lời tốt đẹp, sau khi cưới giúp đỡ Minh Lan nhiều hơn một chút, thêm vào Hạ Hoằng Văn vốn là tâm hướng về Minh Lan, Minh Lan sau này lo liệu việc nhà, hôn sự này sẽ có kết quả tốt.
Trên thực tế, nếu như không có gì bất ngờ, Minh Lan cuối cùng vẫn sẽ phải gả vào nhà họ Hạ.
Nhưng mà có người nữa đường phá đám, người đó họ Cố.
Đến lúc này, Hạ lão phu nhân mới hối hận thì đã muộn, trong lòng phẫn hận là có thể tưởng tượng được, thêm vào Tào Cẩm Tú vào cửa xong cũng không yên tĩnh. Hạ lão phu nhân giờ mới ý thức hậu quả nghiêm trọng, lúc này mới nổi trận lôi đình ra tay. Bà ra tay là lập tức ra sát chiêu.
Hạ lão phu nhân không phải người tốt bụng hoặc thánh mẫu, bà ta chỉ là người phụ nữ bình thường thành công ở thời cổ đại, bà ta không có lí do gì lại vô điều kiện mà nâng đỡ một đứa cháu dâu chưa vào cửa (Đàn ông họ Hạ đều có vợ lẽ, dựa vào cái gì ngươi con gái họ Thịnh lại đặc biệt quý giá? Một đứa lẽ cũng không chịu được?) Bà ta căn bản không cho rằng vợ lẽ là vấn đề, vấn đề chỉ là họ Tào không ngừng dây dưa gây hấn, suy nghĩ của bà chỉ đặt vào cuộc sống của con cháu họ Hạ sau này.
Có người nói Hạ mẫu quá bất hợp lý, tác giả bây giờ tiết lộ, Hạ mẫu trên thực tế là có hình mẫu, cực phẩm như vậy bát quái trên tieba có thể gặp nhiều, nghệ thuật bắt nguồn từ sinh hoạt, cao hơn sinh hoạt mà thôi.
← Ch. 123 | Ch. 125 → |