Vay nóng Tima

Truyện:Thập Thất Thiếp - Chương 140

Thập Thất Thiếp
Hiện có 172 chương (chưa hoàn)
Chương 140
0.00
(0 votes)


Chương (1-172 )

Siêu sale Lazada


Sau khi Trình Tuyết Nhi rời đi, Phi Kiếm cũng chạy ngay tới Trình phủ gặp Trình tướng, để chuyển đạt những lời của Hiên Viên Ninh. Khi Trình tướng biết được ý tứ của Hiên Viên Ninh, sắc mặt ông lập tức đại biến! May quá, thật may là Tuyết Nhi chưa chọc giận Tứ Vương gia, nếu không, Tứ Vương gia mà trách tội, ông căn bản không có khả năng thừa nhận nổi.

Về sau, ông quyết không dám để Tuyết Nhi đi chọc giận Tứ Vương gia nữa!

Phi Kiếm nhìn thấy phản ứng của Trình tướng, thì phi thường vừa lòng, Trình tướng là người thông minh, biết những lời hắn nói vừa rồi là cảnh cáo, mà không phải thương lượng. Sau đó Phi Kiếm nói thêm vài câu ám chỉ nữa, rồi tìm lý do rời đi.

Sau khi Phi Kiếm rời đi, Trình tướng lập tức đi đến phòng Trình Tuyết Nhi.

"Về sau không được đến Tứ vương phủ nữa!" Trình tướng tàn khốc nói. Nếu còn xuất hiện ở trước mặt Tứ Vương gia nữa, con bé tuyệt đối sẽ mất mạng!

Nghe vậy, Trình Tuyết Nhi càng thêm nộ hỏa xung thiên, "Cha, là Mộ Dung Thập Thất giở trò quỷ sau lưng, nếu không phải nàng ta châm ngòi ở trước mặt Tứ Vương gia, Tứ Vương gia không có khả năng không gặp con. Chỉ cần con làm rõ chuyện này, để Tứ Vương gia biết, con không phải là người như Mộ Dung Thập Thất đã nói, Tứ Vương gia nhất định sẽ gặp con!" Vô luận như thế nào, nàng cũng không buông tay, cũng sẽ không để Mộ Dung Thập Thất như ý!

Bỗng một tiếng 'bốp' vang lên, Trình tướng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sắc mặt ông xanh mét, vì tránh cho con gái sau này không đi sai đường, nên khẩu khí càng thêm lạnh lùng, cảnh cáo: "Chuyện này không quan hệ đến ai! Ở lại trong phủ, không có mệnh lệnh của cha, không được phép ra khỏi phủ!"

"Cha!"

"Không muốn mất mạng, thì thành thật ở yên trong phủ! Hiện nay các phiên vương phản loạn, tình thế ngày càng ác liệt, không có đơn giản như con suy nghĩ! Tứ Vương gia cũng không có ý với con, không cần chấp nhất. Chỉ cần gió êm sóng lặng, cha sẽ tìm cho con một mối hôn nhân tốt, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ con." Trình tướng quay đầu không để ý tới Trình Tuyết Nhi, nhưng thái độ vẫn cường ngạnh, cất giọng mệnh lệnh.

Trình Tuyết Nhi cắn chặt môi, lòng rất phẫn hận, giận dữ giậm giậm chân, không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng sớm đã có quyết định!

Trình tướng thấy con gái không hề phản bác, liền yên tâm rời đi.

"Mộ Dung Thập Thất, ta - Trình Tuyết Nhi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Trong mắt Trình Tuyết Nhi phủ đầy hận ý. Nghĩ đến lần trước ở trước cửa Tứ vương phủ, nàng ta đánh nàng, là có thể tùy ý xằng bậy? Vọng tưởng!

Nàng nhất định phải tìm một cơ hội ra phủ!

Tứ vương phủ

"Vương gia, thuộc hạ đã cảnh cáo Trình tướng, Trình tiểu thư sẽ không đến đây nữa." Sau khi trở về, Phi Kiếm liền tiến đến bẩm báo với Hiên Viên Ninh.

"Ừhm, coi chừng nàng ta, nếu nàng ta định làm gì bất lợi với Mộ Dung Thập Thất, trực tiếp giết không cần bẩm báo bổn vương." Hiên Viên Ninh trầm giọng mệnh lệnh, ánh mắt vẫn thâm trầm, bình tĩnh nhìn quyển sách ngũ hành bát quái.

Phi Kiếm gật đầu đáp: "Vâng."

"Quân đội mà mấy vị phiên vương và Hoàng thượng phái đi đang giao chiến, năm trận giao chiến, bốn trận thua. Lần phản loạn này không ngoài bổn vương dự tính, không đến mười ngày, Hoàng thượng sẽ thắng." Con ngươi thâm trầm đang nhìn sách bỗng nâng lên, lướt nhìn sang thế cờ mà hắn bày ra ở cạnh bên, cất tiếng nói bình tĩnh mà lại thản nhiên.

Nghe vậy, Phi Kiếm kinh ngạc nói: "Nếu Hoàng thượng thắng, thế thì trong mười ngày tới Tam Vương gia chắc chắn sẽ có hành động!"

"Không quá năm ngày, Hiên Viên Mặc sẽ có hàng loạt động thái khác. Hiên Viên Mặc bày ra kế hoạch thập phần chu mật nhiều năm như vậy, tuyệt đối sẽ không đơn giản chấm dứt như mấy trận giao chiến khi xưa." Hiên Viên Ninh tiếp tục nói.

"Nếu như thế, Vương gia, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Sắc mặt Phi Kiếm trầm xuống, vội vàng hỏi.

Hiên Viên Ninh nheo hàn mâu, làn môi mỏng khẽ gợn lên ý cười, "Tĩnh quan kỳ biến."

"Vừa rồi khi thuộc hạ trở về, gặp thám tử bên Thương Nguyệt quốc hồi báo, tiên hoàng Thương Nguyệt quốc qua đời, nay là tiền Thái tử - Long Quy đăng cơ thành tân đế." Phi Kiếm trầm giọng nói.

"Hắn đã đăng cơ..." Trong đôi mắt thâm sâu híp lại của Hiên Viên Ninh chợt lóe lên sát khí.

Cảm nhận được sát khí trên người Hiên Viên Ninh, thân hình Phi Kiếm cứng ngắc, đầu cúi càng thấp, "Đăng cơ vào mười ngày trước, cho dù thám tử bên Thương Nguyệt quốc đã âm thầm động rất nhiều tay chân, nhưng vẫn không thể ngăn cản Long Quy đăng cơ."

"Ừm, tiếp tục phái người chế tạo sự việc ở Thương Nguyệt quốc, làm cho hắn ứng phó không nổi." Hiên Viên Ninh lạnh giọng mệnh lệnh.

"Vâng."

Hiên Viên Ninh dời tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, mâu quang dần dần lạnh như băng, ý cười bên miệng cũng càng trở nên lạnh lẽo, qua nửa khắc, hắn cất một chất giọng so với dĩ vãng còn lạnh lùng hơn: "Ngươi đi xuống đi."

"Vâng." Da đầu Phi Kiếm run run, cẩn thận lui xuống. Mỗi một lần nhắc tới Long Quy, thì hơi thở trên người Vương gia lại làm người ta khó thở, khiến hắn không dám thở mạnh. Mà lúc này, hơi thở đó tựa hồ càng lúc càng mãnh liệt, tuy rằng hắn không biết giữa Long Quy và Vương gia có ân oán gì, nhưng, hắn rất rõ ràng, vô luận là ai, chỉ cần chọc giận Vương gia, thì nhất định sẽ không có kết quả tốt!

Kiền Thanh Cung

Trên tay Hiên Viên Hạo cầm năm bản tấu chương báo tin đại thắng, mặt mày khó nén hớn hở, "Năm lần giao chiến, quân đội của trẫm đã thắng bốn lần! Trẫm tin rằng trận phản loạn này sẽ không kéo dài lâu nữa." May mà sau khi phát sinh phản loạn, có Độc Cô Ngạo Thiên hiến kế, hắn ta quả không hổ là kiêu hùng trên chiến trường, tuy rằng không lên chiến trường, nhưng căn cứ vào địa hình, thời tiết mà hắn ta vẫn có thể đặt ra được một loạt kế hoạch nghênh chiến, do đó mới có thể đắc thủ giành thắng lợi!!

"Nếu bổn vương còn võ công, tự mình lên sa trường, trận phản loạn này, căn bản không cần hao phí nhiều thời gian đến vậy." Độc Cô Ngạo Thiên tiếc nuối nói. Không có võ công hộ thân, dù hắn có lên chiến trường cũng vô dụng. Chẳng qua, may mà hắn còn có kinh nghiệm chinh chiến trên sa trường nhiều năm, điều đó đã giúp hắn thuần thục vận dụng được binh pháp.

"Hoàng thượng, Thụy vương gia, thời điểm này chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường, Tam Vương gia còn có thể có những hành động khác." Nét mặt Lăng Dạ trầm tĩnh, sau khi trầm mặc nửa khắc bèn nói.

Hiên Viên Mặc và Độc Cô Ngạo Thiên đều gật đầu. Bọn họ đều biết, mọi việc chỉ mới bắt đầu, kế tiếp còn có một trận đánh ác liệt đang chờ bọn họ, tuyệt đối không thể khinh thường.

"Tuyệt đối không thể để Tam đệ chiếm được tiên cơ, trẫm muốn nắm trong tay quyền chủ động, ra tay với Tam đệ trước!" Ánh mắt Hiên Viên Hạo dấy lên tia sáng quyết thắng, lạnh giọng nói.

Độc Cô Ngạo Thiên cũng có quyết tâm tất thắng, "Trận chiến này, nhất định Tam Vương gia sẽ thua!" Vô luận như thế nào, cho dù dùng phương pháp gì, hắn cũng sẽ không để Hiên Viên Mặc thực hiện được!

Thiên hạ này có nửa giang sơn là do hắn đánh được mà có, tuyệt đối không thể dễ dàng thanh toàn cho Hiên Viên Mặc!

Lăng Dạ trầm tư, Hiên Viên Mặc chuẩn bị nhiều năm như vậy, mọi thứ chuẩn bị đều đã rất thành thục, trong vài năm nay bọn họ đều muốn nắm được nhược điểm của hắn, nhưng đều không lấy được. Nay, phản loạn do Hiên Viên Mặc khởi xướng, sẽ dễ giải quyết như vậy sao?

"Bổn vương cảm thấy Mộ Dung Phong là nơi đột phá, chỉ cần có được chứng cứ Tam Vương gia lòng muông dạ thú, rồi sau đó chiêu cáo thiên hạ, mọi nan đề đều được giải quyết dễ dàng." Độc Cô Ngạo Thiên đột nhiên nghĩ tới Mộ Dung Phong, lần trước ở trong cung không thể ép hỏi thành công, mà lại khiến hắn gián tiếp mất võ công, hắn vẫn ghi hận trong lòng.

Hiên Viên Hạo lắc đầu, phủ quyết ý tưởng của Độc Cô Ngạo Thiên: "Hiện nay Tam đệ dám ra tay, mà hắn lại chưa động thủ với Mộ Dung Phong, đã nói lên Mộ Dung Phong đã không có nhiều giá trị lợi dụng với hắn. Mà chứng cứ chính xác trong tay Mộ Dung Phong có lẽ đã sớm bị Hiên Viên Mặc nắm giữ. Động thủ với Mộ Dung Phong, chính là đánh rắn động cỏ."

"Ta có cùng suy nghĩ với Hoàng thượng, không nên động thủ. Huống hồ giờ phút này, Mộ Dung Phong đã không còn tác dụng với Hiên Viên Mặc nữa! Còn chưa chờ chúng ta động thủ, Hiên Viên Mặc sẽ giải quyết Mộ Dung Phong." Lăng Dạ thấy Độc Cô Ngạo Thiên đặt vấn đên lên trên người Mộ Dung Phong, liền vội vàng không đồng ý.

Từ khi biết Mộ Dung Thập Thất không phải là người như hắn suy nghĩ, hắn liền không muốn Mộ Dung Thập Thất bị liên lụy vào chuyện gì. Hiện tại đối với nàng, hắn cảm thấy áy náy. (HM: Cứ thấy th LD ngốc ngốc kiểu gì ấy)

Độc Cô Ngạo Thiên gật đầu, "Hai người nói cũng đúng, chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn đi."

...

Mộ Dung phủ

Gió mát thổi nhè nhẹ, hương khí bay vào mũi.

Trong một ngôi đình ở hoa viên.

"Thập Thất nếm thử điểm tâm trước mặt đi, đều là mẹ làm đấy. Lúc mẹ còn rất nhỏ, bà ngoại của con cũng rất thích làm những món điểm tâm này. Mấy năm qua, mẹ vẫn luôn muốn làm cho con ăn, nhưng cứ mãi quên mất." Lí Uyển Nhi vừa chỉ tay vào từng món điểm tâm trong khay cho Thập Thất, vừa cười nói. Bây giờ cảm thấy, bà làm mẹ thật không đủ tận tâm.

Thập Thất chọn ra mấy miếng trong đó, cầm lấy bỏ vào trong miệng, điểm tâm vừa vào miệng lập tức tan ra, hương hoa thản nhiên tràn ngập khắp khoang miệng, rất thanh đạm, là hương vị điểm tâm mà nàng thích. Thập Thất tựa vào vai Lí Uyển Nhi, làm nũng nói: "Ăn ngon quá! Mẹ thật là tốt, trước kia tại sao không làm cho Thập Thất ăn? Về sau mẹ thường xuyên làm cho con ăn nha."

"Nha đầu ngốc, những điểm tâm này đầu bếp cũng làm được mà. Về sau nếu mẹ không thể làm cho con ăn, thì sai đầu bếp làm cho con." Lí Uyển Nhi dịu dàng vuốt ve đầu Thập Thất, nụ cười có chút mờ ảo, giọng nói hàm chứa sự lưu luyến.

"Thập Thất chỉ thích điểm tâm mà mẹ làm thôi!" Nụ cười trên môi Thập Thất cứng lại, sau đó nàng lập tức che giấu, làm như không nghe thấy ý tứ che giấu trong lời nói của Lí Uyển Nhi.

"Khí trời dần lạnh, nhiều ngày qua mẹ đã làm xong cho con vài bộ trang phục mùa thu và mùa đông, qua hai ngày mẹ sẽ đi mua chút tơ lụa và sa mỏng, làm thêm cho con vài bộ xiêm y mùa xuân và mùa hè nữa. Cứ như vậy, một năm bốn mùa đều có. Thập Thất, nếu thích kiểu dáng nào thì nói với mẹ." Lí Uyển Nhi không đáp lại lời Thập Thất, mà dời đề tài, ôn nhu nói.

Tay Thập Thất cầm điểm tâm thoáng run run, cổ họng có chút toan chát, nàng khẽ cười nói: "Mẹ, đừng chuẩn bị mấy thứ đó. Cũng không phải là con không có quần áo mặc, đợi cho đến mùa lại làm cũng không muộn. Nếu không, trả tiền cho tú y phường bên ngoài làm cũng được. Thân thể mẹ vừa mới tốt, phải nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Thập Thất à, về sau nếu cha và mẹ không ở cạnh con, con phải chiếu cố bản thân cho tốt. Trăm ngàn phải nhớ kỹ, việc có thể chịu được thì nhẫn, nghìn vạn lần đừng bởi vì tức giận nhất thời, mà làm bản thân bị thiệt thòi. Cha và mẹ chuẩn bị đồ cưới cho con, cũng đủ cho cuộc sống cả đời của con..." Lí Uyển Nhi dịu dàng nói, thật rõ ràng, bà đang dặn dò một chuyện nào đó.

Bà và Mộ Dung Phong đều có chung quyết định, cho dù tương lai phát sinh chuyện gì, đều phải để Thập Thất sống sót.

Nghe vậy, Thập Thất nhắm mắt không nói gì nữa, qua một lúc lâu mới nói: "Mẹ, vì sao mẹ và cha không tin tưởng Thập Thất? Hai người sẽ không có chuyện gì, nếu hai người có chuyện, Thập Thất sẽ không còn lý do để tiếp tục sống nữa. Vì con, đừng suy nghĩ những điều đó nữa."

Cơ thể Lí Uyển Nhi khẽ cứng lại, "Thập Thất..."

"Mẹ, con không thích mùa thu. Hoa tươi vốn nở rộ nay đều tàn hết, lá cây nhiều màu cũng khô héo. Chờ đến khi gió êm sóng lặng, chúng ta đi Tử Long quốc. Nơi đó bốn mùa như mùa xuân, thích hợp để sống." Thập Thất thản nhiên nói, ngữ khí bi thương mà bất lực. Kiếp trước tuy nàng có mẹ, nhưng chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của mẹ. Kiếp này, nàng không dễ gì có được phần thân tình xa vời mà không dám khát cầu này, nàng nguyện ý trả giá bằng cả sinh mệnh.

"Được." Hốc mắt Lí Uyển Nhi rưng rưng, gật gật đầu. Triều đại đang rung chuyển, cuộc sống bình thản mà an ninh, là điều viễn vông. Đối với cả nhà bọn họ, nguyện vọng lớn nhất chính là, có thể được ở cùng nhau.

Gió nhẹ nổi lên, ba ngàn tóc đen bị gió thổi bay, Thập Thất ngẩng đầu, trong mắt hình như có ánh huỳnh quang màu trắng lóe ra.

Đó không phải nước mắt...

Không có khả năng là nước mắt, Mộ Dung Thập Thất nàng không yếu đuối, cũng không sợ hãi...

Thập Thất cúi người, áp đầu vào chân Lí Uyển Nhi, cảm nhận sự ấm áp, "Mẹ... con tuyệt đối sẽ không để cho cha mẹ gặp chuyện... tuyệt đối không..."

Gió thổi cây lay, lá cây sàn sạt rung động.

Màn đêm buông xuống.

Thập Thất nhìn cầm phổ trong tay, lúc ngón tay vuốt ve nó, thì dòng nhiệt trong cơ thể lại mạnh mẽ xuất hiện, lúc này chúng không hỗn loạn như trước kia nữa, mà là thập phần ôn hòa, dường như còn có dấu hiệu dung hợp với cơ thể nàng!

Nàng nhắm mắt lại, tận lực khống chế hướng đi của dòng nhiệt.

Ban đầu, dòng nhiệt cũng không chịu khống chế, hơn nữa lại trở nên không hề ôn hòa, nhưng nàng vẫn kiên trì, mạnh mẽ khống chế.

Nói đến cũng kỳ quái, sau khi nàng cực lực khống chế, vài luồng nhiệt lưu này lại càng lúc càng nhu thuận, dần dần bị nàng nắm trong tay.

Sau khi hoàn toàn khống chế được, Thập Thất mở mắt ra, quần áo trên người đã bị mồ hôi tẩm ẩm ướt, nhưng cả người nàng cứ như thoát thai hoán cốt, hơi thở không còn nặng nề vô lực nữa.

"Chẳng lẽ vài luồng nhiệt lưu này là nội lực?" Thập Thất nghi hoặc nói.

Nếu vài luồng nhiệt này là nội lực, vậy thì, nghi ngờ về Trung thúc lúc trước sẽ không công tự phá. Là nàng nghĩ nhiều ư?

"Tiểu thư, Mai Hoa có chuyện quan trọng bẩm báo." Ngoài cửa vang lên tiếng của Mai Hoa.

Thập Thất lau khô mồ hôi trên trán xong, nói vọng ra phía cửa: "Vào đi."

Mai Hoa tiến vào phòng liền trầm giọng nói: "Tiểu thư, buổi chiều hôm nay Cẩm Sắc đi ra ngoài, người theo dõi trở về bẩm báo, nàng đi Minh Nguyệt tửu lâu gặp Trình Tuyết Nhi. Hai người ở Minh Nguyệt tửu lâu gần một canh giờ. Cẩm Sắc vừa mới trở về. Sau khi hồi phủ, nàng trở về phòng ngay, không hề bước ra." Khi biết được điều này, nàng vô cùng kinh ngạc, nàng có thế nào cũng không nghĩ đến Cẩm Sắc sẽ đi gặp Trình Tuyết Nhi!

Thật rõ ràng, Cẩm Sắc bị Trình Tuyết Nhi thu mua, nàng phản bội tiểu thư!

Trong lòng Mai Hoa vạn phần tức giận, tại sao Cẩm Sắc có thể phản bội tiểu thư?! Chẳng lẽ nàng ấy không biết mang ơn sao?

"Trình Tuyết Nhi?" Ánh mắt Thập Thất nheo lại, tia sắc bén thoáng hiện lên trong mắt. Nàng đã từng nghĩ, Cẩm Sắc sẽ không phản bội nàng, những việc xảy ra trước kia đều là trùng hợp, cũng đã nghĩ, vì cái gì mà Cẩm Sắc phản bội nàng, là bị người nào lợi dụng?!

Nay nghe được đáp án, Thập Thất cười lạnh. Hóa ra Cẩm Sắc, người được nàng coi là muội muội, đã bị Trình Tuyết Nhi lợi dụng.

Cẩm Sắc đã bắt đầu phản bội nàng từ khi nào?

"Tiểu thư, bây giờ nên làm gì? Có nên bắt Cẩm Sắc đến để người xử trí?" Mai Hoa trầm giọng hỏi. Nếu đã phát hiện ý đồ của Cẩm Sắc và Trình Tuyết Nhi, vậy thì, nàng tuyệt đối không thể để bọn họ nhởn nhơ làm ra chuyện tổn hại đến tiểu thư.

Nghe vậy, Thập Thất trầm mặc trong nửa khắc, rồi mới lắc đầu nói: "Chớ đánh rắn động cỏ, tiếp tục giám thị, ta muốn biết, làm thế nào mà Trình Tuyết Nhi lợi dụng được Cẩm Sắc để đối phó ta." Gần đây có rất nhiều chuyện, chuyện Cẩm Sắc phản bội làm nàng không kịp cảm nhận được sự đau lòng, nhưng lần này Trình Tuyết Nhi ra tay, làm cho nàng biết, nàng phải diệt cỏ tận gốc!

Người như Trình Tuyết Nhi tuyệt đối không thể lưu! Hiện nay nàng ta lợi dụng Cẩm Sắc, tiếp theo thì thế nào? Nàng vốn nghĩ mình không cần phải lãnh phí tâm tư và thời gian vào một nữ nhân ngực to, óc ngắn, nhưng giờ đây, người ở bên cạnh lại phản bội nàng, cho dù nàng không muốn động thủ với Trình Tuyết Nhi, cũng không thể không làm!

Đồng thời, nàng cũng muốn nghe Cẩm Sắc giải thích một chút, vì sao lại phản bội nàng!

"Vâng." Mai Hoa đáp, nàng chỉ biết tiểu thư sẽ có biện pháp giải quyết, nên mọi việc đều nghe tiểu thư phân phó.

Tam vương phủ

"Bổn vương chưa từng nghĩ sẽ trông cậy vào mấy phiên vương đó để đối phó hoàng huynh." Trong ưng mâu của Tam Vương gia Hiên Viên Mặc hiện lên tia âm ngoan, ngữ khí đầy lạnh lùng. Mấy năm nay hắn phái người âm thầm qua lại với mấy vị phiên vương, dùng hết các loại tâm cơ khiến bọn họ khởi binh mưu phản. Quan trọng là, không phải bọn họ có thể thật sự phản loạn thành công hay không, mà là vì hắn

Vì hắn trải sẵn một tấm thảm lót đường mà thôi.

Nghe vậy, Lưu Trầm giật mình sáng tỏ. Chẳng trách Vương gia nghe tin năm lần giao chiến, phiên vương thua bốn lần, không giận mà lại cười. Thì ra mọi việc đều đã được Vương gia nắm vững trong tay, hiện nay, bang phái Hoàng thượng chắc chắn đang nghĩ biện pháp để đối phó mấy vị phiên vương, căn bản không nghĩ được những việc này đều đã được Vương gia khống chế."Vương gia anh minh."

"Chuyện phải làm kế tiếp tuyệt đối không thể có bất cứ sai lầm gì." Hiên Viên Mặc lạnh giọng nói.

"Vương gia yên tâm, dựa theo sự phân phó của Vương gia, thuộc hạ đã an bài mọi thứ tốt cả. Tuyệt đối không bại lộ được." Lưu Trầm cam đoan nói. Hắn làm việc luôn luôn trầm ổn, chưa từng bị bại lộ bao giờ, cho nên mấy năm qua, Vương gia luôn trọng dụng hắn.

Hiên Viên Mặc nói: "Ngày Liễu Nguyệt Phi thành thân, hãy làm cho dân chúng bạo động ở cửa thành, ngăn cản việc hòa thân."

"Vâng, Vương gia." Lưu Trầm đáp. Khi hắn đang dợm bước xoay người rời đi, thì bỗng nhiên nghĩ tới còn có chuyện quan trọng chưa bẩm báo, "Vương gia, thuộc hạ còn có một chuyện quan trọng bẩm báo."

"Nói."

"Theo thám tử báo lại, mấy ngày nay, Trình Tuyết Nhi luôn xuất hiện ở Tứ vương phủ. Ban đầu thuộc hạ nghĩ rằng Trình Tuyết Nhi chỉ là đơn thuần thích Tứ Vương gia. Sau đó, thuộc hạ phát hiện việc này không hề đơn giản, Vương gia cũng đã từng nói qua, phải âm thầm điều tra Tứ Vương gia. Thuộc hạ đã cho người tra xét quan hệ giữa Trình tướng với Tứ Vương gia. Phát hiện quan hệ giữa Trình tướng và Tứ Vương gia tuyệt đối không đơn giản. Có thể đây là lý do vì sao mấy năm qua, Trình tướng vẫn bảo trì trung lập." Lưu Trầm lập tức bẩm báo. Ban đầu khi hắn nhận được tin tức này, cũng có điều hoài nghi, tại sao Trình tướng lại đầu phục Tứ Vương gia, Tứ Vương gia không quyền không thế, làm sao có thế bảo hộ ông ta? Chẳng lẽ Tứ Vương gia còn có bí mật mà người khác không biết sao?

Nghe xong, ưng mâu của Hiên Viên Mặc đột nhiên dâng lên một luồng sát khí: "Việc này là thật?" Thời khắc hôm nay, hắn không cho phép có bất cứ biến cố gì phát sinh.

Lưu Trầm gật đầu.

"Một khi đã như vậy, thiết kế giải quyết Tứ đệ!" Hiên Viên Mặc âm ngoan ra mệnh lệnh.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-172 )