Tranh phong
← Ch.106 | Ch.108 → |
Mai Hoa nghe được thắc mắc của Thập Thất, liền tới gần, nhẹ giọng giải thích: "Xuất Trần công tử là Cung chủ Đệ Nhị Cung, tên thật gọi là Mặc Trần. Y thuật cao siêu, sánh ngang với y thuật của Cổ Trì. Chỉ có điều, hắn không thích cứu người trong chốn quan trường, chỉ cứu bình dân bách tính, vả lại còn không thu ngân lượng. Cho nên, được người trong thiên hạ ca tụng, cao thượng xuất trần, tâm địa từ bi. Nhưng mà, tiếc là......."
"Tiếc là cái gì?" Thập Thất thắc mắc. Không ngờ trên đời lại có người như vậy, cứu người không cầu hồi báo. Mà quan trọng nhất là y thuật của hắn và Cổ Trì lại tương đương nhau. Nhưng, hắn lại không cứu người triều đình.
Mai Hoa khẽ cười một tiếng, thần bí nói: "Lát nữa Tiểu thư sẽ biết." Trừ bỏ ở Thiên Hạ Lâu nàng gọi Thập Thất là Lâu chủ, ở nơi khác thì đều gọi là tiểu thư, điều này cũng là để tránh cho kẻ khác sinh nghi.
"Hmm?" Thập Thất nhướng mày, mỉm cười, không hỏi tiếp nữa.
"Tiểu thư, người xem người phía sau Thụy Vương gia là ai kia." Đi một hồi, Mai Hoa nói với Thập Thất.
Nghe vậy, Thập Thất theo ngón tay của Mai Hoa nhìn sang, ánh vào mi mắt chính là Liễu Nguyệt Phi với dáng người thướt tha, quang huy rực rỡ. Cách đó không xa là vô số nam tử quay chung quanh nàng, mọi người đều nhìn nàng. Lúc này nàng đang nhìn phong cảnh Tây sơn, không có phát hiện Thập Thất đang nhìn mình.
Sao nàng ta cũng tới đây? Chẳng lẽ nàng ta muốn ở nơi này làm cho danh hiệu nữ nhân tài ba của mình dương danh thiên hạ? Lại hoặc là, người có thể khiến nàng ta không ngại cực khổ trèo lên núi cũng tới?
Quét ánh mắt dạo quanh bốn phía một vòng, không có thấy thân ảnh của Hiên Viên Mặc. Thập Thất híp mắt, chẳng lẽ nàng đã đoán sai?
Không ngờ còn rất náo nhiệt, nhiều người tới như vậy, rốt cuộc những người này đều mang mục đích gì? Có cùng mục đích như nàng không?
Trực giác nói cho nàng hay, mục đích của bọn họ sẽ không đơn thuần như vậy, căn cứ vào sự miêu tả của Mẫu Đơn về trận tỷ thí này, thông thường sẽ không có người của triều đình đến đây, hơn nữa vừa rồi nghe những người đó bàn tán, Vô Trần công tử trước kia cũng không đến nơi đây, hôm nay lại xuất hiện, sẽ là nguyên nhân gì đây?
Càng nghĩ càng phức tạp, Thập Thất dứt khoát không hề nghĩ nữa, bất luận những người này có mục đích gì, lát nữa lập tức sẽ rõ ràng, không cần hao tâm tổn trí vì bọn họ.
Leo lên trên đỉnh núi, đại khái cần một canh giờ. Các tài tử giai nhân lúc đầu còn có thể trò chuyện rôm rả, sau khi trải qua thời gian dài, dần dần không còn khí lực, bầu không khí vốn náo nhiệt, cũng tùy theo an tĩnh xuống.
Mai Hoa dìu Thập Thất, thấy chóp mũi Thập Thất chảy ra chút mồ hôi, tròng mắt linh động dạo qua một vòng, rồi sau đó âm thầm vận chuyển chân khí cho Thập Thất.
Nhận thấy được một luồng nhiệt lưu từ trên tay truyền vào trong cơ thể, Thập Thất vô cùng kinh ngạc nhìn Mai Hoa.
"Tiểu thư, đường còn rất dài. Cần lưu chút khí lực đến trên núi sử dụng." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Mai Hoa nổi lên nụ cười thanh thuần long lanh.
Thập Thất gật đầu, "Cám ơn!" Mai Hoa tuy rằng là thủ hạ của nàng, thế nhưng trong mấy ngày ở chung, nàng đã xem nàng ấy là em gái, cũng giống như Cẩm Sắc vậy.
Nhớ tới Cẩm Sắc, Thập Thất lại đau đầu, nha đầu kia thật là quá đơn thuần.
Xa không bằng tám phần của Mai Hoa. Nhìn bề ngoài, Mai Hoa so với Cẩm Sắc còn nhỏ hơn một hai tuổi.
Có lẽ là vì trải sự đời. Mai Hoa ở Thiên Hạ Lâu, nắm vị trí chưởng quản tin tức, nên bề mặt đen tối của xã hội nàng ấy đã quá hiểu rõ, cho nên mới có bề ngoài thanh thuần, nhưng tâm hồn lại nội liễm.
Mà bên cạnh nàng thì lại cần người như vậy.
Nghe được lời nói cảm ơn của Thập Thất, thì trong đôi mắt trong suốt của Mai Hoa chợt lóe một tia dị quang.
Người càng ngày càng nhiều, càng đi về phía trước, lại càng cảm giác được có một luồng khí nóng. Tuy rằng đã là hạ tuần của tháng tám, thế nhưng dưới ánh nắng tươi sáng, vẫn có thể cảm giác được khí nóng đập vào mặt.
Các vị tiểu thư thiên kim thì lại yếu ớt, đều bảo nha hoàn đi theo che khuất một ít ánh mặt trời.
Ngay cả Liễu Nguyệt Phi đi ở phía trước cũng bảo thiếp thân nha hoàn Thải Hà của nàng bung dù, trên yến thượng, cùng Liễu Nguyệt Phi trò chuyện qua một lần, ấn tượng của Thập Thất đối với nàng ta khá tốt. Sau đó, nàng ta bởi vì đố kị mà mai một lương tâm ra tay, khiến phần hảo cảm của Thập Thất đối với nàng ta hoàn toàn biến mất.
Có lẽ là đã nhận ra đường nhìn của Thập Thất, Liễu Nguyệt Phi quay đầu nhìn lại.
Thần sắc của nàng chợt lóe, lúc thấy Thập Thất, nàng có một chút kinh ngạc, kinh ngạc qua đi, vẻ mặt của nàng lại dần dần phức tạp, tựa như đang tính toán, lại tựa như đang tuyên chiến.
Thập Thất nhướng mày, đáy lòng thầm buồn cười, phải chăng nàng ta đã quá phóng đại mị lực của Hiên Viên Mặc! Nàng gặp Hiên Viên Mặc, không có nghĩa là nàng để ý hắn.
Liễu Nguyệt Phi nhìn thấy ý cười trên mặt Thập Thất, vẻ tuyên chiến trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Liễu Nguyệt Phi càng sâu. Không ngờ, Mộ Dung Thập Thất cũng tới.
Có phải Mộ Dung Thập Thất biết Tam Vương gia sẽ đến, nên nàng ta mới đến? Dự tính gây sự chú ý của Tam Vương gia? Liễu Nguyệt Phi cắn môi, nàng tuyệt đối sẽ không để Mộ Dung Thập Thất được như nguyện.
Độc Cô Ngạo Thiên và Lăng Dạ đi tuốt đằng trước, nhỏ giọng đàm luận.
"Nam nhân mà lần trước gặp ở Minh Nguyệt tửu lâu chính là thần y Cổ Trì. Cho dù chúng ta tỷ thí thắng, hắn cũng chắc sẽ trị liệu cho huynh. Hy vọng huynh chuẩn bị tâm lý trước." Lăng Dạ thấp giọng nói. Chuyến lên Tây Sơn lần này, chủ yếu chính là vì nhờ Cổ Trì trị liệu cho Độc Cô Ngạo Thiên, có thể bang trợ hắn đả thông gân mạch bị bế tắc, từ đó có thể giúp hắn khôi phục võ công.
Độc Cô Ngạo Thiên gật đầu, đôi mắt lạnh lẽo không gì sánh được, "Lần trước có chút hiểu lầm với hắn ta là bởi vì Mộ Dung Thập Thất. Lần này, chỉ cần huynh có thể trong bốn trận tỷ thí, đoạt được đệ nhất, hắn ta kiên quyết sẽ không cự tuyệt việc trị liệu cho bổn vương." Lăng Dạ là Hạo Nguyệt công tử, cầm kỳ thi họa, mọi thứ hắn đều tinh thông.
"Kỳ thực, nếu như Cổ Trì không trị liệu cho huynh, còn có một người có thể." Lăng Dạ nghĩ tới một thần y khác, liền nói với Độc Cô Ngạo Thiên.
"Là ai?"
"Mặc Trần - Cung chủ của Đệ Nhị cung. Được thế nhân gọi là 'Vô Trần công tử', là người có tấm lòng từ bi, ra tay cứu chữa mà không cần thù lao, tiếc là, hắn không cứu chữa cho người trong triều đình, quyền quý." Lăng Dạ thở dài một hơi, có chút tiếc hận nói.
Phải biết rằng, y thuật của Mặc Trần và y thuật của Cổ Trì tương đương nhau.
"Ồ? Đệ Nhị Cung?" Độc Cô Ngạo Thiên rơi vào trầm tư.
"Đệ Nhị cung, có thế lực ngập trời. Trên dưới Tam quốc, đều có người của Đệ Nhị Cung. Tài phú lại tương đương với Lăng gia chúng ta, thậm chí chúng ta cũng không bằng. Cung chủ Đệ Nhị Cung trước kia đều ở chốn thâm sơn xa lánh thế nhân, rất ít giao thiệp với các quốc gia. Hơn nữa thủ đoạn của các Cung chủ đều rất độc. Chỉ có Cung chủ Mặc Trần bây giờ là từ bi." Lăng Dạ đơn giản nói thân phận của Mặc Trần cho Độc Cô Ngạo Thiên.
Suy cho cùng năm rồi Độc Cô Ngạo Thiên vẫn ở sa trường, sao có thể biết được những tin tức bên ngoài.
"Thì ra là thế. Xem ra, muốn hắn trị liệu cho bổn vương có chút không có khả năng." Độc Cô Ngạo Thiên nhìn đỉnh núi, sâu kín nói. Tìm kiếm lâu như vậy, vẫn không tìm được nữ tử phế võ công của hắn. Mấy ngày này, hắn đã tra được chút manh mối, đáng tiếc khi tới nút then chốt, lại bị người cố tình chặt đứt, làm xáo trộn đường nhìn của hắn, khiến hắn vô pháp tìm được người hại hắn.
Tứ vương phủ
"Tứ Vương gia, ám vệ theo dõi Mộ Dung tiểu thư vừa mới hồi báo, Mộ Dung tiểu thư đi Tây Sơn, tham gia cuộc tỷ thí ba năm một lần." Phi Kiếm bẩm báo.
Nghe vậy, Hiên Viên Ninh đang đánh đàn trong Mai Hoa lâm thong thả ngẩng đầu nhìn Phi Kiếm: "Có tra ra mục đích nàng đi Tây Sơn không?" Căn cứ vào sự quan sát của hắn, nếu như nàng muốn bộc lộ tài năng tại cuộc tỷ thí, thì sẽ không tốn chút sức lực nào.
"Hẳn là vì cuộc tỷ thí này. Chỉ cần là người thắng cuộc, thì có thể nhờ Cổ Trì cứu trị. Thuộc hạ không nghĩ ra, Mộ Dung tiểu thư mắc bệnh cần cứu trị sao? Hay là?" Phi Kiếm nghi hoặc nói. Nếu muốn trong trăm người bộc lộ tài năng, điều này quả thật vô cùng gian nan.
Ngón tay thon dài đặt trên cầm huyền khẽ dừng lại, "Còn có ai đi?"
"Thụy Vương gia, Lăng công tử, Liễu tiểu thư, theo sau còn có... Tam Vương gia."
"Hiên Viên Mặc?" Sâu trong đôi mắt thâm trầm nổi lên gợn sóng, một tia sáng lãnh liệt như hàn băng hiện lên.
"Vâng." Phi Kiếm gật đầu.
Ngón tay thon dài trên cầm huyền khẽ nhấc, toàn thân dựng lên, mang theo một luồng gió lạnh, thổi bay vài cánh hoa. Hiên Viên Ninh híp mắt, ngẩng đầu nhìn vế phía Tây Sơn.
...
Một cơn gió thoáng thổi tới, thổi bay những giọt mồ hôi trên trán. Cảm thụ được một luồng khí mát mẻ.
Thập Thất cười nói: "Cuối cùng cũng có gió, bằng không ta quả thật là bị cái nóng làm mệt."
"Tiểu thư, uống chút nước đi, sẽ nhanh tới thôi." Mai Hoa vừa nghe Thập Thất nói nóng, lập tức đưa chai nước sớm chuẩn bị cho Thập Thất.
Thập Thất tiếp nhận, rồi uống liền mấy hớp.
Một lát sau, rốt cuộc cũng tới đỉnh núi.
So với việc trèo lên sơn đạo gập ghềnh, đỉnh núi quả thật là một cảnh tượng khác hẳn.
Một dải đất bằng phẳng, bốn phía đều là những chiếc bàn, ghế bằng đá.
Ở vị trí chính giữa có đặt bàn cờ, giấy Tuyên Thành, cầm.
Căn cứ vào thứ tự lên núi, những người đến nơi bắt đầu đi vào chỗ ngồi.
Người rất nhiều, Thập Thất tưởng là phần lớn mọi người phải đứng, nhưng phóng nhãn nhìn sang, ngoại trừ những nha hoàn, thư đồng đi theo lên núi phải đứng, số còn lại phàm là người có chút thân phận đều đã vào chỗ.
Sau khi ngồi xuống, cảm giác được từng đợt gió mát thổi tới, lòng Thập Thất thầm kinh ngạc, đỉnh núi này quả nhiên không giống bình thường, không chỉ không nóng, còn có luồng không khí mát mẻ.
20) { content. eq(midLength). after('Loading... ]>
← Ch. 106 | Ch. 108 → |