"kinh hãi" tứ phía
← Ch.009 | Ch.011 → |
Bầu không khí náo nhiệt trong nháy mắt kết thành băng.
Sát khí quanh thân Độc Cô Ngạo Thiên càng phát ra dày đặc.
Mọi người âm thầm đoán, hay là người này tới đây quấy rối?
Hiên Viên Ninh rất nhanh nhìn lướt qua Thập Thất, nếu như nàng biểu diễn, sẽ như thế nào? Sẽ vô năng như ngoại giới đồn đãi? Đáy mắt chớp động tia sáng không giải thích được.
Độc Cô Ngạo Thiên tuy rằng nắm quyền cao trong tay, nhưng cũng sẽ không quả đoán tuỳ tiện ra tay với một quan viên, có điều sát khí quanh thân hắn vẫn làm cho mọi người chung quanh hít sâu vào một hơi.
Mà Trình Tuyết Nhi thì híp mắt, từ đáy mắt nàng chợt lóe một tia lãnh ý.
Cục diện liên tục bế tắc, Thập Thất cười thầm trong lòng. Độc Cô Ngạo Thiên càng để ý Trình Tuyết Nhi, liền đại biểu nàng có thể không kinh động bất luận kẻ nào mà rời khỏi vương phủ, chuyện này đối với nàng mà nói, là chuyện tốt.
"Nếu ái khanh đưa ra yêu cầu, vậy Minh Thụy vương để cho các yêu thiếp của khanh phô diễn tài nghệ sở trường đi." Hiên Viên Hạo lên tiếng, lại một lần nữa đánh vỡ cục diện bế tắc. Kỳ thực trong lòng hắn lại thầm mắng: thần tử của hắn sao lại có kẻ không biết thức thời như thế nhỉ!
Nếu Hoàng thượng đều đã mở miệng, Độc Cô Ngạo Thiên chỉ có thể nghiêm mặt nhìn nhóm thị thiếp mà từ lúc bắt đầu tiệc tối cho đến bây giờ hắn không có nhìn tới, lạnh lẽo ra mệnh lệnh: "Biểu diễn đi."
Ba chữ lạnh như băng không khác gì một quả bom dội thẳng vào đám thị thiếp xinh như hoa. Biểu diễn? Là hàm ý có thể ở trước mặt Vương gia phô diễn tài năng của bản thân. Cho dù có Trình Tuyết Nhi, các nàng cũng có cơ hội đoạt được sủng ái. Đây quả là một cơ hội tốt, có thể quang diệu gia tộc!
Nhạc Âm do dự có nên lên biểu diễn đầu tiên hay không, người thứ nhất đi lên có rất nhiều cái lợi, có thể nhanh nhất giành được sự chú ý của Vương gia, cũng sẽ được Vương gia nhớ kỹ, đang lúc phân vân, thì Thập Thất bên cạnh đẩy nàng một cái: "Tỷ tỷ, tận dụng thời cơ."
Đúng vậy! Nàng không thể để mất cơ hội. Tuyệt đối không thể để mất cơ hội này.
Ngay trong lúc nàng vừa định đứng dậy, một giọng nói lạnh bạc vang lên, theo tiếng nhìn lại, hóa ra là Hiên Viên Mặc tự nhận có tế bào nghệ thuật! Mà câu nói kế tiếp của hắn, khiến Thập Thất phẫn hận cực điểm, càng xác định sau này có cơ hội, nhất định bạo cúc hoa hắn! (Thế là hai anh bị bạo cúc hoa trong thầm lặng >"
"Nghe nói thiên kim của Mộ Dung đại nhân đoạn thời gian trước vào Thụy vương phủ, trở thành cửu đẳng thị thiếp, lại trước đó chợt nghe thấy nàng có tài nghệ rất cao, hôm nay rất muốn kiến thức một lần, nhìn xem có đúng người cũng như tên hay không." Hiên Viên Mặc lạnh nhạt nhìn lướt qua Thập Thất vẫn đang cúi đầu che giấu tâm tư, nụ cười nơi khóe môi càng tỏa ra lãnh lẽo, hắn thực sự muốn biết, nàng phải chăng người cũng như tên.
Thập Thất khẽ chau mày, hắn nhận biết Mộ Dung Thập Thất! Muốn nàng biểu diễn tài nghệ? Xét lời nhận xét kia của hắn, có thể có tế bào thưởng thức nghệ thuật gì chứ? Quả thực là vũ nhục nàng mà! So với ý dâm nàng càng ghê tởm hơn! Người ghê tởm nên nhận được trừng phạt, nàng âm thầm cười lạnh, sớm đã có chi sách ứng đối.
Ánh mắt Nhạc Âm và mọi người đều dừng trên người Thập Thất!
Đều kinh thán, ai không biết Mộ Dung Thập Thất chẳng qua chỉ là kẻ ngu xuẩn, đánh đàn thi họa tuy rằng có biết, thế nhưng sau khi vào Thụy vương phủ, thanh danh của nàng càng thối, truyền xa nghìn dặm, tài nghệ đây sao? Nàng có thể cùng những thiên kim tiểu thư khác so sánh sao? Nhưng nhìn xem trang phục của nàng hôm nay, tựa như một tiểu phụ bị chồng ruồng bỏ! Haiz, trận đấu của Tam vương gia và Minh Thụy vương không ngờ lại trong sáng hóa như vậy... Còn kéo theo ngu ngốc kiêm háo sắc nữ vào nữa.
Độc Cô Ngạo Thiên không nhìn Thập Thất, ngược lại, sát khí ngập tràn trong mắt bắn về phía Hiên Viên Mặc.
Vẻ mặt hai người Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Diệp cũng rất tức giận. Tên Hiên Viên Mặc này thật không biết tốt xấu! Cho dù Độc Cô Ngạo Thiên không thèm để ý Mộ Dung Thập Thất, cũng không cần hắn phải lấy một nữ ngu xuẩn tới cười nhạo Độc Cô Ngạo Thiên!
Sắc mặt Độc Cô Ngạo Thiên xanh mét, muốn dùng Mộ Dung Thập Thất ngu xuẩn đến cười nhạo hắn ư?
Mọi người cũng nghĩ rằng Thập Thất sẽ không biểu diễn. Cho nên liền nhìn chằm chằm phản ứng của Độc Cô Ngạo Thiên.
"Như thế nào? Đối với khách nhân, Minh Thụy vương vô lễ và keo kiệt như thế sao?" Hiên Viên Mặc lại một lần nữa lạnh lùng nói, đủ cho thấy tâm tư nhất quyết muốn vũ nhục Độc Cô Ngạo Thiên và Thập Thất của hắn!
Hiên Viên Ninh dửng dưng như nước, dễ dàng bị người sao nhãng, lúc này mặt không đổi sắc, nụ cười đạm nhạt vẫn đọng trên môi. Chỉ là, ai lại biết, trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.
"Được! Mộ Dung Thập Thất đi lên hiến nghệ cho Tam vương gia đi." Độc Cô Ngạo Thiên xanh mặt, lạnh giọng ra lệnh. Sỉ nhục tối nay, ngày khác hắn nhất định sẽ gấp bội hoàn trả cho Hiên Viên Mặc.
Theo lời Hiên Viên Mặc nói vừa rồi, Thập Thất vẫn trầm mặc, sau khi nghe được Độc Cô Ngạo Thiên nói, nàng thầm cười lạnh, phận nữ trong xã hội phong kiến, thật đúng là bi ai. Muốn thưởng thức tài nghệ của nàng ư?
Nơi sâu thẳm bên trong hắc mâu, hiện lên một tia sáng khinh thường băng lãnh, bọn họ, một người ở đây ai cũng không xứng! Nhưng mà, nàng không thể không đi ra.
Dưới sự chú ý cực độ của mọi người, Thập Thất cúi đầu, dáng vẻ tựa như bị kinh sợ dữ dội, bước từng bước thập phần gian nan, sau khi giày vò tính nhẫn nại của tất cả mọi người, cuối cùng nàng đã đi tới trung tâm, giọng nói thoáng run run: "Thiếp thân chúc mừng sinh nhật Thụy vương gia, thiếp thân xin gảy đàn tranh, hiến một khúc >."
Đàn tranh? Thứ cao nhã như vậy nàng biết sao? Mọi người nghi hoặc.
Trong mắt Trình Tuyết Nhi cũng có vẻ khó tin, xem trang phục của nàng lộ vẻ tục khí, nàng có năng lực thưởng thức cao như thế sao?
Hiên Viên Ninh cũng nâng mi.
Hắc mâu của Hiên Viên Mặc tối sầm lại.
Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Diệp biết rõ Mộ Dung Thập Thất, cho nên mặt lộ vẻ cười nhạt. [ Tác giả: đều là nghe từ trong miệng Độc Cô Ngạo Thiên nên biết]
Độc Cô Ngạo Thiên siết chặt hai tay, hôm nay định là phải xấu mặt rồi!
Khốn kiếp!
Giữa sân im ắng, tai mọi người dường đều có thể nghe thấy tiếng tim của Thập Thất bởi vì sợ hãi mà đập thình thà thình thịch. [ Tác giả: kỳ thực đây đều là những người đó phán đoán, Thập Thất ta rất bình tĩnh nha!]
Đàn tranh được nâng lên, đặt ngay trước mặt Thập Thất, Thập Thất đi ra phía sau, hai tay khẽ vuốt qua dây đàn. Đáy mắt xẹt qua một tia ấm áp, còn nhớ thật lâu thật lâu trước kia, lâu đến nỗi nàng gần như đã quên, tình cảm của nàng đối với đàn tranh là độc nhất, lúc nàng chỉ có năm tuổi, trình độ gảy đàn cũng đã vượt qua bậc thầy về đàn tranh. Sau lại... nhiều chuyện xảy ra lắm, nàng chỉ lo sinh tồn, từ đó đàn tranh cũng dần dần rời xa nàng, nhưng mà, có vài thứ đã đi sâu vào trong cốt tủy, sẽ không dễ dàng quên được.
Nếu không phải lúc này, nàng như đang đứng trên miếng băng mỏng lúc nào cũng có thể vỡ vụn, người người bốn phía muốn xem biểu hiện của nàng, nàng nhất định sẽ thâm tình vuốt ve mỗi một sợi dây đàn.
Ngay cả một tia chi tiết nàng cũng sẽ không buông tha, giây phút thất thần ngắn ngủi này cũng không có bị bất cứ ai bắt được, khi ngồi xuống, nàng làm ra dáng vẻ vô cùng sợ hãi chấn kinh, ngón tay run run.
Khi tay nàng đặt lên mặt cầm, còn buồn cười nghe được tiếng hút không khí ở bốn phía!
Thậm chí có người còn muốn che lỗ tai, phòng ngừa sẽ nghe được một loại vũ nhục gì đó!
Đáng tiếc, lúc này, người ta thân là Hoàng đế, Vương gia cũng không có làm như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể gắng nhịn!
Bờ môi Thập Thất khẽ cong, trong lòng cười lạnh, bọn họ đều nghĩ như vậy, nàng sao có thể không thuận theo nguyện vọng của bọn họ chứ! Âm thầm xin lỗi đàn tranh, ta xin lỗi, đành phải vũ nhục ngươi rồi!
← Ch. 009 | Ch. 011 → |