← Ch.068 | Ch.070 → |
Lưu Bội Trân sao có thể còn để ý nhiều như vậy, ném tay Thẩm Khả Di qua một bên rồi chạy vọt ra ngoài, đi thẳng đến cổng trường tiểu học Nam Hương.
Đáng tiếc, Phương Thanh Nghiên đã sớm dọn quán rời đi, bà ta tự nhiên bổ nhào vào khoảng không.
Lưu Bội Trân đột nhiên tỉnh táo lại, cứ như vậy đi bắt khẳng định không được, tiểu nha đầu kia cũng giống như mẹ cô ta đều không biết xấu hổ, nếu không chịu thừa nhận thì bà ta nên làm cái gì bây giờ?
Hoặc là người trực tiếp chạy, bà ta căn bản không bắt được!
Nghĩ tới đây, Lưu Bội Trân vội vàng ngồi xe trở về thôn Thương Thủy.
Buổi tối, Từ Phương nhận được điện thoại của chị dâu gọi tới.
Đối phương ở bên kia có ý ám chỉ/A Phương, chị nói cho em biết, có một tin tức lớn!"
Đôi mắt Từ Phương lập tức sáng ngời.
Lúc trước bà ta gọi điện thoại cho anh và chị dâu bên kia, hỏi rõ ràng chuyện của Tần Thục Huệ, biết nha đầu Phương Thanh Nghiên kia căn bản là đang nói dối, cho nên vốn muốn lôi kéo anh và chị dâu hoặc là người bên nhà chồng của Tần Thục Huệ đến làm chứng.
Kết quả, anh chị dâu bên kia bảo bà ta tạm thời chịu đựng, bên Phương gia còn náo loạn chưa xong, chờ người Phương gia làm mọi chuyện náo loạn lớn hơn một chút, bọn họ lại đi thêm dầu vào lửa, người Phương gia liền tự nhiên muốn tìm tới cửa.
Hôm nay cuộc điện thoại này gọi tới, nhất định là bên Phương gia có động tính.
"Hôm nay bà Phương đã trở lại, nói đã phát hiện gian phu của Tân Thục Huệ tại nhà máy Hoành Nhuận, đang chuẩn bị ngày mai đi bắt gian!"
"Thật sao?"
"Chính tai chị nghe được, chị đi gọi điện thoại trên đường, còn nghe bà ta đang mắng.
Hiện tại toàn bộ người trong thôn đều đang chờ chế giễu, bà Phương kêu vài người đi cùng, nói là muốn cho Tần Thục Huệ đẹp mặt!"
Từ Phương hưng phấn không thôi, bà đang muốn nhìn xem, sự tình nháo thành như vậy, còn có ai tới chỉ trích mình sinh sự bịa đặt!
Người Phương gia muốn bắt gian tại hiện trường, chuyện tốt như vậy tuyệt đối không thể bỏ qua, vấn đề là phải dẫn dắt người trong thôn như thế nào đây?
Sau khi cúp điện thoại, Từ Phương vừa trở về nhà vừa cân nhắc, nhưng không ngờ vừa về đến nhà đã nghe chồng nói, ngày mai phải đưa Tần Thu Phượng đến nhà máy một chuyến.
Từ Phương vội vàng hỏi: "Bà ấy đến nhà máy làm gì?"
Giọng Tần Đại Minh có chút nặng nề: "Nói là ba của Thanh Nghiên qua đời, nhưng Thục Huệ bên kia vẫn giấu người trong nhà, cô nói là muốn qua xem tình huống."
Từ Phương bĩu môi, bà không phải đã sớm nói sao, đáng tiếc trong nhà không ai tinl
Cũng trùng hợp là ngày mai Lưu Bội Trân muốn đến nhà máy bắt gian, hai bên vừa đụng phải còn cần mình đi phí miệng lưỡi sao? Nghĩ tới đây, Từ Phương tiến đến trước mặt chồng: "Ngày mai ông dẫn tôi đi cùng đi!"
"Bà đi theo làm gì?"
"Dù sao tôi cũng là bà mối của em gái ông, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao có thể không đi nhìn một cái?"
Tần Đại Minh ngẫm lại cũng đúng, dù sao người ngày mai muốn đi nhà máy nhiều như vậy, nhiều thêm một người hay ít đi một người cũng không có gì khác nhau, cho nên liền gật đầu đồng ý.
Bên kia, Phương Thanh Nghiên sau khi trở về nhà máy liền bắt đầu đau đầu.
Ông chủ Lưu không chịu cho cô thuê kho hàng, xe ba bánh lớn như vậy cô lại không mang về nhà được, cuối cùng đành phải mua khóa xe đạp, khóa xe ba bánh trong nhà để xe trong khu chung cư, lại tìm một tấm vải chống thấm nước đậy lại.
Nhưng đây không phải là kế hoạch lâu dài, vật liệu bàn của xe ba bánh quá mức thô ráp, hơn nữa bảng hiệu là cô vẽ tay, thuốc màu bình thường dưới ánh mặt trời chiếu thẳng xuống rất nhanh sẽ rạn nứt thậm chí là tróc ra.
Xem ra phải nhanh chóng đổi mới thiết bị.
Phương Thanh Nghiên quyết định, chờ ngày mai ra quán xong sẽ trở vê thẳng thắn nói với Tần Thục Huệ chuyện quán ăn, sau đó lôi kéo Tần Thục Huệ cùng mình kiếm tiền!
Ngày hôm sau, Phương Thanh Nghiên vẫn ra quán như thường lệ.
Chị Mã đúng là nghe lời cô, bán đậu xanh ướp lạnh, đậu xanh đặt ở trong bình giữ nhiệt, không sợ đá sẽ tan, sau đó mỗi lần đựng trong ly nhựa dùng một lần bán cho khách hàng, một ly có thể bán được hai hào.
Đừng thấy hai hào không nhiều lắm, phí tổn thấp, làm cũng không tốn sức, trong nhà tiếp tục nấu đậu xanh cát, vừa bán hết thì để cho Mã Minh xách một bình đến, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc làm ăn.
Đậu xanh mát ngọt nhè nhẹ, vừa vào miệng liền xua đi nắng nóng của mùa hè, việc làm ăn của hai người cũng tốt hơn ngày hôm qua không ít.
Bây giờ ánh mắt chị Mã nhìn Phương Thanh Nghiên còn nóng bỏng hơn hôm qua.
"Tiểu Phương, phần của chú sao còn chưa xong, tay chân nhanh nhẹn lên một chút!"
Ông chú lần đầu tiên ghé đến cũng nghiễm nhiên trở thành khách hàng trung thành của Phương Thanh Nghiên, không chỉ mỗi ngày đều đúng giờ, lúc không có việc gì còn thích tán gẫu câu được câu không cùng Phương Thanh Nghiên.
← Ch. 068 | Ch. 070 → |