← Ch.151 | Ch.153 → |
Cách ngày vợ chồng Viên Hồng Huy về quê càng gần, chuyện tìm kiếm diễn viên càng thêm cấp bách.
Hôm thứ sáu, Củng Kiến Trung liên lạc với Phương Thanh Nghiên nói là đã tìm được người thích hợp, để cho cô đi xem.
Hai bên hẹn nhau trong quán trà nhỏ gần hiệu sách Tân Hoa.
Củng Kiến Trung tìm tới một đôi vợ chồng.
Người phụ nữ tên là Vu Na Linh, là người gốc Bắc Kinh.
Sau này theo chồng đến thành phố Nam phát triển, tướng mạo và khí chất đều rất phù hợp với thiết lập của phu nhân hào môn, chỉ cần hình tượng thêm chút tao nhã là được.
Người đàn ông tên là Vạn Vệ Quốc, là bạn học cấp ba của Củng Kiến Trung.
Tuy rằng không phải người gốc Bắc Kinh, nhưng hắn học đại học ở Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp lại làm việc ở Bắc Kinh một thời gian, về sau mới trở lại thành phố Nam phát triển.
Hai người họ vốn là vợ chồng nên cũng đỡ xấu hổ khi giả làm vợ chồng, sẽ không dễ lộ ra sơ hở.
Trước mắt thì hai người này xem như là ứng cử viên thích hợp nhất.
Quan hệ giữa hai vợ chồng này và Củng Kiến Trung vô cùng tốt, sau khi bọn họ nghe nói về thân thế của Phương Thanh Nghiên cũng cảm thấy thật ly kỳ.
Bọn họ sẽ tham gia vào, thậm chí không phải vì số tiên thù lao Củng Kiến Trung đã hứa trả cho họ, mà là họ cảm thấy có thể tham gia vào tìm ra đáp án, đây là một chuyện vừa có ý nghĩa lại vô cùng thú vị.
Phương Thanh Nghiên nghe giọng hai vợ chồng bọn họ nói chuyện đều là giọng Bắc Kinh thì thấy vô cùng hài lòng.
Nhưng cô nhanh chóng nhíu mày, cô hỏi Vạn Vệ Quốc: "Chú, Viên Hồng Huy đã từng gặp chú chưa?"
Vạn Vệ Quốc sửng sốt, tuy rằng hắn không biết Viên Hồng Huy, nhưng là một người sinh ra trong huyện, ai biết được chính xác đã từng gặp qua ở nơi nào hay chưa?
Viên Hồng Huy tốt nghiệp cấp hai, không học lên cấp ba.
Mà Củng Kiến Trung sau khi lên cấp ba học cùng Vạn Vệ Quốc, trên ảnh chụp khi tốt nghiệp còn có mặt của Vạn Vệ Quốc.
Tuy rằng không thể chắc chắn là Viên Hồng Huy sẽ nhớ rõ, nhưng vẫn cần phải tránh điều này, bằng không nếu để cho Viên Hồng Huy phát hiện thân phận thật của Vạn Vệ Quốc thì tất cả những việc này đều thành công cốc hết.
Củng Kiến Trung cũng hiểu được Phương Thanh Nghiên đang lo lắng điều gì, nhất thời lông mày ngưng lại: "Vậy phải làm sao đây, bây giờ tìm người sợ là không kịp nữa...
Viên Hồng Huy tới có chút đột ngột.
Vốn dĩ ngay từ đầu Phương Thanh Nghiên đã không nghĩ tới đối phương sẽ dễ dàng mắc câu như vậy.
Cô biết tên của mình là dựa trên một đôi vòng ngọc gia truyền, cô cùng chị gái mỗi người một cái.
Phương Chí Cường đặt cho cô cái tên này cũng là vì cái vòng ngọc kia, cô liền đoán rằng có thể Viên Hồng Huy cũng biết sự tồn tại của nó.
Với mức độ tin tưởng của Phương Chí Cường dành cho Viên Hồng Huy thì có khả năng còn giao vòng ngọc cho Viên Hồng Huy bảo quản.
Cuối tuân vợ chồng Viên Hồng Huy đi xe lửa đến huyện Nam Hương, nói cách khác là chỉ còn có một ngày để tìm người.
Phương Thanh Nghiên suy nghĩ một chút, liền nói: "Trước tiên cứ tìm thử xem, nếu như thật sự không tìm được thì chờ ngày đó gặp mặt để chú Vạn xuất hiện trước, thử xem Viên Hồng Huy có nhận ra chú ấy hay không, nếu như hắn ta nhận ra, đến lúc đó chỉ để cho một mình dì Vu ra mặt, chỉ cần giải thích là chồng dì ấy tạm thời có việc trở về Bắc Kinh là được, tuy rằng sẽ ít thuyết phục hơn nhưng dù sao so với việc bị vạch trần thì vẫn tốt hơn."
Viên Hồng Huy có thể biết Vạn Vệ Quốc, nhưng chắc chắn sẽ không biết người cô tìm ở Bắc Kinh.
Mấy người họ thảo luận một chút cũng cảm thấy chỉ có thể làm theo cách này của Phương Thanh Nghiên, Phương Thanh Nghiên liền lấy "Kịch bản" mình chuẩn bị từ sáng sớm ra cho bọn họ đọc rồi nhớ kĩ trước.
Đang là cuối tuần nên các học sinh trong ký túc xá phần lớn đều về nhà, một số ít người ở lại ký túc xá.
Thẩm Khả Di không có ý định về nhà vào cuối tuần, ba mẹ cô ta đi thành phố kế bên thăm ông bà nội, mà đi qua đi lại vất vả, cô cũng không thích ở nông thôn nên liền tìm cớ ở lại trường học.
Trong ký túc xá tất cả mọi người đều đang thu dọn đồ đạc, vừa nói vừa cười bàn chuyện muốn về nhà, không có ai nói chuyện với cô ta, cũng không có ai hỏi thăm xem cô ta tại sao không về nhà.
Thẩm Khả Di đã quen bị đối xử như vậy nên cũng không quá để ý.
Cô ta chỉ là không cam lòng, vì sao mình lại phải nhận những điều vốn dĩ nên là Phương Thanh Nghiên phải nhận lấy.
Đang suy nghĩ miên man bỗng ngoài cửa truyền đến giọng nói của giáo viên quản lý ký túc xá.
"Thẩm Khả Di, bà nội em tìm eml" "Em biết rồi!" Trong mắt Thẩm Khả Di hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, đi ra khỏi ký túc xá.
← Ch. 151 | Ch. 153 → |