← Ch.095 | Ch.097 → |
Trong biển người mênh mông, muốn tìm ra một người giống như mò kim đáy bể.
Tuy Phương Thanh Nghiên biết Viên Hồng Huy đang làm ăn nghề thủy sản, nhưng không xác định được đối phương bắt đầu từ khi nào, có lẽ bây giờ Viên Hồng Huy còn chưa bắt đầu làm nghề thủy sản hoặc là làm ăn còn chưa lớn như vậy, đương nhiên cảnh sát cũng không tìm thấy.
Tần Thục Huệ cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Nghe anh nói như vậy, tôi ngược lại nhớ ra, quen biết Viên Hồng Huy ngoại trừ chồng tôi ra còn có em rể tôi, ba người bọn họ là bạn nối khố, khi còn bé cùng nhau lớn lên."
"Cô không hỏi thăm Viên Hồng Huy từ chỗ em rể sao?"
Tần Thục Huệ lộ vẻ xấu hổ: "Tôi... quan hệ của tôi và em gái tôi không tốt lắm nên không tiện liên lạc với em rể tôi."
"Vậy như thế này đi, cô để lại phương thức liên lạc của em rể cô cho tôi, chúng tôi liên lạc với anh ta."
"Vậy thì thật sự rất cám ơn!"
Sau khi để lại phương thức liên lạc của Củng Kiến Trung, Tần Thục Huệ liên đưa Phương Thanh Nghiên rời khỏi đồn công an.
Trên đường trở về, Tần Thục Huệ bỗng nhiên hỏi: "Nghiên Nghiên, con thật sự không muốn biết cha mẹ ruột của mình là ai sao?"
Đương nhiên đây không phải lần đầu tiên bà hỏi cô như vậy.
Từ sau khi thân thế của Phương Thanh Nghiên được công bố, Tần Thục Huệ đã bóng gió hỏi qua vài lần.
Thật ra, nếu như không phải vì làm sáng tỏ những lời đồn kia thì Phương Thanh Nghiên cũng không muốn công bố thân thế của mình nhưng đáng tiếc là thời điểm cô sống lại lại không phải thời điểm tốt.
Đương nhiên, hôm nay thân thế lộ ra ánh sáng có nhận lại ba mẹ hay không vẫn do Phương Thanh Nghiên đưa ra lựa chọn của mình rồi quyết định, chung quy cũng sẽ không có người ép buộc cô về nhài
Phương Thanh Nghiên nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Mẹ, con lớn như vậy nhưng chưa từng gặp họ, họ cũng sẽ không có tình cảm gì với con, có thời gian rảnh rỗi không bằng con bán thêm hai bát bún ốc, đọc thêm nhiều sách một chút."
Nói đến đây Tần Thục Huệ đã hiểu, bà gật đầu rồi ôn hòa cười nói: "Sắp khai giảng rồi nên con cũng đừng nghĩ đến chuyện bán bún ốc nữa, sau này chuyện kiếm tiên giao cho mẹ còn con chỉ cần chăm chỉ học hành thôi."
Phương Thanh Nghiên cười gật đầu: "Vâng!"
Chẳng qua Tần Thục Huệ để tâm lời nói của Phương Thanh Nghiên.
Bà cảm thấy trẻ con ở tuổi này có tâm lý phản nghịch một chút là bình thường, trừ khi cha mẹ ruột của Phương Thanh Nghiên không còn trên thế gian nếu không bà nhất định sẽ giúp Phương Thanh Nghiên và cha mẹ ruột nhận nhau.
Hai mẹ con chuyển nhà đến phía Nam thành phố, việc kinh doanh bún ốc đương nhiên cũng đổi sang bên này.
Nơi này gân trường trung học thực nghiệm và xung quanh cũng nhiều hộ gia đình, thương mại phát triển mạnh với lưu lượng người cũng không kém khu phố lúc trước.
Đương nhiên, cạnh tranh cũng sẽ lớn hơn.
Đường phố khu trường trung học thực nghiệm liên kê với khu phố buôn bán, trên đoạn đường này có đủ loại quán ăn vặt cũng đều bồi dưỡng một nhóm khách quen thuộc về mình.
Lần đầu tiên hai mẹ con tới bên này bày sạp thì đương nhiên không thể so với lúc ở khu phố lúc trước.
Nhưng sức hấp dẫn của bún ốc lại bày ra đấy, mùi hôi thối độc đáo kia vừa tản mát ra ngoài liền điên cuồng kích thích khứu giác của mọi người nên rất nhanh đã hấp dẫn một bộ phận người "hiếu kỳ".
Hơn nữa huyện Nam Hương lớn như vậy, ở khu phố bên kia bún ốc nổi tiếng với mùi vị độc đáo bán rất chạy.
Người phía nam thành phố cũng đã nghe qua danh hiệu của nó nên ngày đầu tiên quán mở đã có người nghe danh mà đến.
Phương Thanh Nghiên còn vẽ tay một ít tờ rơi quảng cáo đem giao cho đám người Mã Minh đến cổ vũ mang đi phát, cô còn hứa chỉ cần bọn họ có thể lôi kéo khách hàng đến dựa vào tờ rơi quảng cáo sẽ cho bọn họ dựa trên mỗi vị khách là một cái lì xì hai mao tiền.
Khách hàng kéo tới càng nhiều thì tiền lì xì càng nhiều.
Mã Minh vốn dĩ đến góp vui không nghĩ đến lại có thể kiếm được tiền, em gái này của hắn quá tốt, cô quả thực chính là một tiểu thần tài.
Kết quả là một đám người rất nhiệt tình, trên đường phố đều là bóng dáng bọn họ kéo khách.
Đừng nghĩ Phương Thanh Nghiên lợi nhuận ít đi, thật ra cô tuyệt đối không bị lỗ, những vị khách lôi kéo tới này đều có tiềm năng trở thành khách quen của quán, có nhiều khách quen còn sợ sau này không kiếm được tiền sao?
Kết quả là ngày hôm đó quán bún ốc ăn vặt trở nên nổi tiếng, phía trước quầy hàng khách xếp thành hàng dài.
Những chủ quán ăn vặt khác ghen tị đỏ mắt, cũng có người muốn âm thâm giở trò xấu nhưng khi vừa thấy một đám lưu manh trẻ tuổi nhìn giống như là không dễ gây chuyện liền cảm thấy bối cảnh người ta rất mạnh, nên rất nhanh cũng không nghĩ đến chuyện giở trò nữa.
← Ch. 095 | Ch. 097 → |