← Ch.077 | Ch.079 → |
Phương Thanh Nghiên đứng ở bên cạnh bà.
Nhìn mẹ mình đau khổ đến như vậy, khỏi phải nói trong lòng của cô khó chịu đến mức nào.
"Làm sao có thể, các người nhất định là hợp tác với nhau để gạt người!" Lưu Bội Trân xông lên, thầm nghĩ đem cái giấy gọi là giám định người thân gì đó xé nát đi, nhưng lại bị các vị cảnh sát đang đứng gần đó ngăn cản.
Vị cảnh sát trẻ tuổi không nhìn nỗi nữa mới nói ra: "Tờ giấy giám định người thân này là do cục cảnh sát đóng dấu xác nhận, được đích thân các vị chuyên gia tiến hành giám định, kết quả không thể nào sai được."
Lưu Bội Trân run rẩy môi, bà ta không muốn chấp nhận cái sự thật này.
Bà ta hung tợn trừng mắt nhìn Tần Thục Huệ: "Cô vậy mà lại dám ở sau lưng tôi đi làm cái loại giám định này, có phải ngay từ đầu cô đã lén bọn tôi, nhặt đứa con hoang này về nuôi hay không?"
Đây quả thực là ăn nói xăng bậy mài
Trên đời này làm gì có người làm mẹ nào lại mặc kệ con ruột của mình mà đi nuôi dưỡng con của người khác chứ? Tần Thục Huệ cho đến bây giờ cũng mới biết được sự thật của mọi chuyện này mà thôi.
Buồn cười nhất chính là, Lưu Bội Trân vẫn cố chấp cho rằng đứa con năm xưa của bọn họ nhất định là một bé trai.
Mấy năm trước chuyện lừa bán trẻ em không ít, trong thôn cũng đã sớm có người mất con, vì thế bà ta cho rằng Tần Thục Huệ tâm địa ác độc, nên đã lén đem "cháu trai" của bà ta cầm đi bán lấy tiền rồi.
Nhưng hiện tại đang ở đồn công an, Lưu Bội Trân không dám làm âm†ï, bởi chỉ cần bà ta vừa muốn động thủ với Tần Thục Huệ thôi thì đã bị cảnh sát kéo qua một bên rồi.
"Các ngươi buông tôi ra, các người có phải đều cùng một đám với con tiện nhân này hay không? Các người trả cháu trai lại cho tôi!"
Lưu Bội Trân hiện tại tinh thần đã không còn tỉnh táo, vì thế cảnh sát đành phải làm theo quy định còng tay của bà ta lại, khóa vào cánh cửa sắt bên cạnh.
Nhưng bà ta vẫn không ngừng quậy phá, đập vỡ tất cả những thứ có thể đập trong tâm tay của mình.
Các vị cảnh sát ở đây cũng không có biện pháp nào khác, đành phải mang theo mọi người đến văn phòng bên cạnh.
"Tần Thục Huệ..."
Vị cảnh sát trưởng phải dùng ngón tay gõ đến tận ba cái lên bàn thì Tần Thục Huệ mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ông.
Vẻ mặt bà có chút bối rối, nhưng phải nói đúng hơn là hiện tại vẫn còn đang mê mang.
Vị cảnh sát trưởng nhắc nhở: "Nếu không có chuyện gì khác, mọi người có thể về trước."
Với hành vi cố ý gây rối trật tự công cộng, Lưu Bội Trân phải đối mặt với việc bị tạm giam lên đến mười ngày, mà cái loại người hết lần này đến lần khác đều khiêu chiến giới hạn của pháp luật, phỉ báng cảnh sát, nếu chỉ giam bà ta có mười ngày đến nửa tháng xem ra vẫn còn nhẹ chán.
Về phần những người ở thôn Sơn Tuyền, dù sao cũng không quá phận như Lưu Bội Trân, cảnh sát đều áp dụng cảnh cáo và phạt tiền mà thôi.
Hiện tại công tác lấy lời khai đã xong, vụ án cũng đã được ghi vào hồ sơ, những người khác bây giờ đã có thể trở về nhà.
Tần Thục Huệ dừng một chút, hỏi: "Đồng chí, tôi muốn hỏi ngài một chút, dưới tình huống như vậy, tôi còn có cơ hội tìm lại được con ruột của mình không?"
Tuy rằng thái độ của bà đối với Thanh Nghiên sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng bà cũng không thể bỏ mặc đi đứa con mà mình đứt ruột sinh ra được.
Vị cảnh sát trưởng không khỏi thở dài một tiếng: "Cái này quả thật cũng có chút khó.
Dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra từ mười mấy năm trước, không phải cứ muốn điều tra là sẽ có thể điều tra được.
Chuyện năm đó cô có thể nhớ được bao nhiêu đây?"
Loại chuyện ôm nhầm đứa nhỏ này, tuy có thể là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng là do con người gây ra.
Lấy năng lực hiện tại của cảnh sát địa phương, nếu muốn đem loại chuyện như thế này làm cho rõ ràng thì gân như là chuyện không thể nào.
Tần Thục Huệ cũng hiểu được đạo lý này nên nhất thời có chút thất thần.
"Tôi thực sự không thể nhớ được.
Lúc đó tôi khó sinh, sau khi đến bệnh viện liền đẩy vào phòng phẫu thuật.
Cho đến khi tôi tỉnh lại thì đã thấy chồng tôi ôm Thanh Nghiên.
Cẩn thận nghĩ lại, đứa bé mà Phương Chí Cường ôm trong tay lúc trước cũng chỉ có thể là Phương Thanh Nghiên, bởi vì sau đó bà một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh đứa bé.
Chẳng lẽ là do y tá đỡ đẻ sơ ý, hoặc là ngay từ lúc đầu bọn họ đã bị bọn buôn người nhắm tới rồi chăng?
Nhưng mà hiện tại bọn họ nếu muốn tìm được y tá hoặc bác sĩ đỡ đẻ cũng vô dụng, mười mấy năm qua bệnh viện đã phải tiếp nhận bao nhiêu sản phụ, có bao nhiêu đứa trẻ đã từng ra đời, làm sao có thể nhớ rõ mười hai năm trước đó đã từng đỡ đẻ cho những ai chứ?
← Ch. 077 | Ch. 079 → |