← Ch.055 | Ch.057 → |
Tần Thục Huệ nghĩ nghĩ, liền gật đầu nói: "Tốt, tốt! Để buổi tối mẹ đi đến nhà kho lấy xe cho con, sau đó dành chút thời gian dạy con đạp xe, con thấy có được không?"
"Không cần đâu, con có quen được đám bạn, bọn họ đều biết đi xe đạp, con nói bọn họ dạy con cách đi là được rồi." Phương Thanh Nghiên cười híp mắt lôi kéo vạt áo của mẹ mình, tiếp tục nói: "Mẹ, con muốn mang xe đạp đi ngay bây giờ, xe cao quá nên con muốn cải tiến nó một chút, chú Lưu đã đồng ý giúp con rồi, con có thể mang nó đi ngay được không?"
Vừa nghe con gái nói cô còn muốn đi chơi cùng với bạn của mình, Tần Thục Huệ vui đến muốn hỏng rồi, vì thế bà vội vàng gật đầu, nói: "Được, mẹ hiện tại liền lấy nó cho conl"
Hai mẹ con đi nhà kho, chiếc xe đạp đặt ở trong góc, hiện đã bị phủ lên một tầng bụi dày rồi.
Tần Thục Huệ xách xe ra, kiểm tra một phen, cau mày nói: "Dây xích đã khô rồi, phải đổ thêm chút dầu bôi trơn mới dễ đi được.
Con chờ đây đi, mẹ đi lấy cho conl"
Nhà máy Hoành Nhuận là nơi chuyên làm về ngành gia công linh kiện kim loại cơ bản, vì thế dầu bôi trơn ở đây rất dễ tìm.
Tân Thục Huệ là công nhân trên dây chuyên sản xuất, trùng hợp là bà cũng thường xuyên tiếp xúc với những loại đồ vật này, nên rất nhanh bà đã tìm được dầu bôi trơn, sau đó đổ nó lên dây xích.
Sau khi xác định xong, bà ngồi lên đạp thử một vòng.
"Rất tốt, hẳn là không có vấn đề gì.
Nhưng mà thời điểm con và bạn mình đạp xe phải nhớ thật cẩn thận, có biết không?"
Phương Thanh Nghiên đương nhiên là ngoan ngoãn đồng ý rồi.
Dừng lại một chút, cô có chút e dè hỏi: Kia... Mẹ, nếu như chiếc xe đạp này bị con cải tiến lại hết toàn bộ đến cả mẹ cũng không thể nhận ra, mẹ sẽ không giận con chứ?"
"Không nhận ra?"
Ánh mắt Tần Thục Huệ dừng ở trên xe đạp.
Xe này là bà mua tặng cho Phương Chí Cường khi ông được thăng chức, cũng đã mua rất lâu rồi, nếu bình thường cô muốn làm gì nó thì bà cũng sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng mà dù sao thì đây cũng là di vật mà chồng để lại cho bà, nhìn vật nhớ người.
Bà không thể đạp xe này đi làm, lại không thể đem nó làm đồ trang trí để ở nhà được.
Nếu hiện tại nó có thể giúp ích được cho con gái mình thì cũng xem như là thứ có giá trị đi.
Trong mắt Tần Thục Huệ không giấu được có ánh nước, bà nhẹ nhàng vuốt ve tay lái xe, cuối cùng vẫn gật đầu, nói: "Con muốn cải tiến nó thế nào cũng được, nhưng mẹ vẫn nói câu kia, mặc kệ con làm cái gì nhưng cũng phải chú ý an toàn."
Kỳ thật, so với những đứa trẻ cùng trang lứa với cô mà nói thì Phương Thanh Nghiên là đứa trẻ khiến người lớn tương đối bớt lo hơn.
Không chỉ thế, mà từ sau khi trong nhà bọn họ xảy ra chuyện lớn như vậy, cô không chỉ không khóc không nháo, mà còn có thể chia sẻ việc nhà với mẹ mình, thời thời khắc khắc đều quan tâm chú ý đến tâm tình của bà.
Mỗi lần nghĩ đến con gái của mình, Tân Thục Huệ không chỉ cảm thấy may mắn mà bà còn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, tự hào.
Bà nghĩ mình cũng phải mạnh mẽ lên, chăm sóc thật tốt cho bản thân mình và con gái.
Phương Thanh Nghiên nặng nề gật đầu, cô nhìn thấy được trong mắt mẹ mình vẫn có chút không muốn, nhưng sâu trong đó tựa như vẫn ánh lên một tia hy vọng.
Cô nhớ đời trước, mẹ cô vì chuyện cha cô qua đời, bà luôn giữ trọn đạo vợ chồng của mình mà không chịu tái hôn, sau đó cũng bỏ lỡ không ít người.
Có một số người đúng thật là ta phải nên nhớ kỹ, nhưng mà chỉ nên đặt họ ở một góc trong lòng mà thôi, nếu không mỗi khi nhớ đến, chúng ta không có gì ngoài sự thương cảm cùng thống khổ.
Có lẽ cũng chính thái độ tích cực, luôn nhìn về phía trước của cô đã vô thức ảnh hưởng đến tâm trạng của mẹ mình, khiến cho suy nghĩ của bà hiện đã có chút bất đồng.
Được sự cho phép của Tần Thục Huệ, Phương Thanh Nghiên không còn lo lắng gì nữa.
Buổi chiều, đợi đến khi Tân Thục Huệ vừa ra khỏi cửa, cô cũng đi theo xuống lầu.
Ông chủ Lưu ghé vào quầy vẻ mặt mệt mỏi, lúc trước ông ta đột nhiên hắt xì mấy cái, bị vợ ép uống một viên thuốc cảm mạo, hiện tại lại bị ánh mặt trời ban trưa không ngừng chiếu thẳng vào mặt, vì thế ông liền nhịn không được ngủ gật.
Đột nhiên trước mắt ông xuất hiện một bóng người xinh đẹp, tinh thần ông chủ Lưu nhất thời rung lên, cuối cùng cũng đợi được nha đầu này!
Ông vừa ngẩng đầu lên nhìn thì đã nhìn thấy Phương Thanh Nghiên đi thẳng tới trước mặt ông.
"Chú Lưu, chú có hộp dụng cụ không?"
"Cái gì?" Ông chủ Lưu nghe vậy có chút sửng sốt, nhưng ông cũng nhanh chóng phản ứng lại: "Cháu hỏi cái này làm gì?"
Vừa dứt câu, lúc này ông mới chú ý tới trong tay của Phương Thanh Nghiên đang dắt một chiếc xe đạp, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái ông liền nhận ra đó là chiếc xe đạp trước kia của Phương Chí Cường, bởi vì biển số xe bên ngoài đã cũ đến nỗi không thấy được con số, thoạt nhìn có chút giống con số "9".
Ông mỗi ngày đều đứng ở phía sau quầy này nhìn người đến người đi, không nhớ kỹ cũng khó.
← Ch. 055 | Ch. 057 → |