← Ch.018 | Ch.020 → |
<images>
Phương Thanh Nghiên vội cầm lấy tay của bà, kiên định nói ra: "Không thử thì làm sao biết được đây? Dù sao mặc kệ con có phải ôm lầm hay không thì mẹ đều là mẹ của con!"
Tần Thục Huệ ngẩn ra, vẻ mặt hỗn loạn liền bình ổn vài phần.
Củng Kiến Trung lập tức đứng lên, nói: "Tôi hiện tại sẽ đi liên hệ với lão Chương!"
Tần Tú Lan vội vàng giữ hắn lại, nói: "Loại chuyện này anh còn không biết xấu hổ mà lại muốn đi tìm Chương cục trưởng nữa? Hay là hiện tại chúng ta cùng chị hai trực tiếp đi đến đồn cảnh sát đi, anh thấy được không?" Nếu có thể giải quyết được chuyện này, vậy tất nhiên là chuyện tốt, thanh danh của cô ta cũng sẽ không bị chuyện của nhà Tần Thục Huệ làm liên lụy, nhưng mà nếu vì chuyện này mà nhà mình lại thiếu Chương cục trưởng bên kia một cái nhân tình, thì cô ta cũng không thật sự muốn.
Phương Thanh Nghiên nghiêm túc nói: "Ngay từ thời điểm Phương gia tới tìm mẹ gây phiền toái, thì chúng ta cũng đã từng báo cảnh sát rồi, nhưng bọn họ chọn đứng bên phía Phương gia.
"
Phương gia có giấy chứng nhận của bệnh viện, đối với những loại mâu thuẫn gia đình như thế này, thì cảnh sát cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt mà thôi.
"Cháu có biết người ta là nhân vật như thế nào không? Căn bản không phải là người mà chúng ta có thể với tới nổi, người ta cũng sẽ không có thời gian rảnh để đi quản cái việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi này.
"
Phương Thanh Nghiên cảm thấy rất buồn cười, mẹ con các cô hiện tại đã bị khi dễ thành như vậy rồi, nhưng chuyện này ở trong mắt Tần Tú Lan lại được xem là chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi? Xem ra, tình nghĩa giữa chị em, còn thua cái nhân tình mà cô ta phải nợ cái vị cục trưởng kia.
Cô chớp chớp mắt, ra vẻ không biết hỏi: "Nhưng cháu nghe cô giáo nói, chú cảnh sát là vì nhân dân phục vụ mà?"
Tần Tú Lan nghẹn họng.
Phương Thanh Nghiên cũng không phải cố ý làm khó gì, nhưng loại chuyện như thế này còn bắt buộc phải tìm một vị cảnh sát có "bản lĩnh" lớn một chút đến làm.
Thời điểm bây giờ không giống như mười mấy năm sau, trong các góc bệnh viện đều lắp đặt theo dõi.
Trên thực tế, bởi vì bệnh viện bị thiếu hụt ở phương diện quản lý, ôm lầm đứa nhỏ là chuyện thường xảy ra, có những chuyện mà khả năng cả đời này đều không phát hiện được sự thật, nhưng cũng có khả năng dựa vào cơ duyên nào đó mà mấy chục năm sau mới nhận lại cha mẹ ruột, bởi vì mấy chục năm sau sẽ có kỹ thuật giám định DNA tiên tiến.
Vào năm 1992, kỹ thuật giám định quan hệ cha con đã xuất hiện, điều này còn giúp cho cảnh sát điều tra hình sự có một số thành tựu mang tính đột phá, nhưng kỹ thuật này không phổ biến, đồn cảnh sát địa phương nhỏ e rằng hiện tại còn không biết có loại kỹ thuật này.
Cục cảnh sát trong thành phố thì không giống vậy, tài nguyên có được cũng không giống như những đồn cảnh sát nhỏ lẻ khác, mà hiện tại nếu có thêm tầng quan hệ của Củng Kiến Trung, thì không sợ sẽ không làm ra chuyện được.
← Ch. 018 | Ch. 020 → |