Vay nóng Homecredit

Truyện:Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu - Chương 070

Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Trọn bộ 197 chương
Chương 070
Người Qua Đường Giáp
0.00
(0 votes)


Chương (1-197)

Siêu sale Lazada


Hoa Quốc Lập tự nhận mình là người có tiên đồ nhất ở trong cái thôn này, cũng không có khả năng kiếm được mấy trăm khối trong vòng một tháng. Đang miên man suy nghĩ, giọng của Hoa Chí Hồng vang lên ở bên cạnh.

"Cha đừng chống chế nữa, lừa mình dối người cũng có được gì đâu? Hãy chấp nhận sự thật dù đôi khi nó có hơi phũ phàng, và sự thật ở đây là cha không bằng Tiểu Dạng nhà chú ba." Hoa Chí Hồng vì muốn thay đổi quan điểm của cha mình, không tiếc sát muối vào vết thương của ông. Cuối cùng còn trực tiếp đâm thêm một dao vào điểm chí mạng.

Hoa Quốc Lập tức muốn nổ phổi, trong đầu không ngừng nhắc nhở chính mình, đây là con trai ruột của ông, cũng là trưởng tử mà ông coi trọng nhất.

"Sao con có vẻ tôn sùng nó quá vậy? Đừng có quên, con mới là cháu đích tôn của nhà họ Hoa, còn lớn hơn nó tận mấy tuổi."

Ông đã nhiều năm giữ chức đội trưởng đội sản xuất, ở trong thôn rất có uy quyền, tự nhiên mang một tâm thái từ trên cao nhìn xuống.

Bản thân Hoa Quốc Lập còn là một người trọng nam khinh nữ, phái nữ ở trong mắt ông chẳng qua chỉ là một công cụ sinh dục, ở nhà làm bảo mẫu không khác gì giúp việc không công, là đá kê chân cho anh em bọn họ. Hừ, muốn cùng đàn ông so năng lực sao? Đúng là chuyện hài nhất năm mà ông từng nghe.

Hoa Quốc Lập không thể tưởng tượng ra cảnh, đứa con trai mà ông ta luôn lấy làm tự hào, bây giờ lại phải ăn nói khép nép để lấy lòng Hoa Dạng.

"Con lại không nghĩ như cha đâu, đối với thần tài thì có tôn sùng cũng không quá chút nào." Ưu điểm lớn nhất của Hoa Chí Hồng là tuổi trẻ, bởi vậy cậu là một người rất thức thời, cũng tiếp thu cái mới cực nhanh."Với lại, chả lẽ cha còn không phát hiện ra sao? Tính tình của Tiểu Dạng cực kì độc, đối với nhà ta và nhà chú hai cũng chỉ duy trì mặt mũi ở bên ngoài, con dám khẳng định, cha mang tiếng là bác cả, nhưng trong lòng em ấy chả khác gì một người qua đường Giáp đâu."

Hoa Dạng không hề có khái niệm về gia tộc, dùng tình thân để trói buộc cô là một sai lầm, bởi vậy mới nói, thiên tài có lối suy nghĩ khác hẳn người thường.

Cậu ta đã quan sát cô một đoạn thời gian rồi, cũng phát hiện ra người này cực kì mâu thuẫn, thông minh lại không lõi đời, từng cử chỉ hành động đều lộ ra vẻ thong dong bình thản, lúc đẩy mạnh tiêu thụ cho đồ ăn thì nhiệt tình như lửa, thật ra trong xương cốt lại cực kì lãnh cảm.

Thứ duy nhất có thể đả động cô, chỉ có lòng nhiệt tình và chân thành.

Hoa Quốc Lập cảm thấy bị đụng chạm vào lòng tự ái, vội lên tiếng hét lớn:"Gì? Nó chỉ là phận con cháu, sao có thể láo toét như vậy? Dám coi cha là người qua đường..."

Ông có thể làm lơ một con nhóc, lại không chấp nhận được chuyện con cháu bất kính với mình, đây cũng là điểm mấu chốt của Hoa Quốc Lập.

Nhưng mà lần này ông đụng độ phải Hoa Dạng, có làm gì cũng vô dụng, ngay cả cha mẹ Hoa Dạng còn phải nghe lời cô răm rắp, đến phiên ông thì lời nói không gây được chút ảnh hưởng nào.

Hoa Chí Hồng khẽ vuốt ve cái hộp tiền nhỏ, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, tràn ngập khát vọng đối với tiền tài:"Tiểu Dạng còn nói, tích cách của người nhà họ Hoa đều là ngoài nóng trong lạnh, đây là tổ tiên truyên xuống, ai cũng không cần ngán ai."

Hoa Quốc Lập:"..." Ông thầm cảm thấy may mắn vì mình không bị bệnh tim, ngày hôm nay chịu chừng này đả kích là quá đủ rồi!

Cửa bỗng bị đẩy ra, Hoa Chí Vĩ lao vào trong phòng như một tia chớp, đầu đổ đầy mồ hôi, cậu vừa thở vừa nói:"Anh cả, cho em ba đồng đi, em muốn ăn kem que, em sẽ mua hai cây, một cây cho mình còn cây kia cho Tiểu Dạng."

Hoa Chí Vĩ tính toán sẵn trong đầu, đến lúc mua về, cậu ăn nửa cây, anh trai ăn nửa cây, thật là công bằng, vừa được ăn ngon lại tiết kiệm.

Hoa Chí Hồng theo thói quen móc tiền đưa cho em trai, mấy ngày nay mọi người đều nỗ lực vất vả, liền tiện tay lấy thêm cho cậu 2 đồng nữa, tổng cộng là 5 đồng, Hoa Chí Vĩ cầm tiền trong tay cực kì vui sướng, vội chạy lon ton ra ngoài.

Hoa Quốc Lập đứng bên cạnh từ nãy tới giờ, vừa chứng kiến lại lập tức chau mày không vui:"Đứng lại! Chí Vĩ, con là anh họ của nó, phải có dáng vẻ của một người anh, sao có thể đi lấy lòng một đứa em họ như vậy được, thật chẳng ra thể thống gì."

"Con thích chơi với Tiểu Dạng nhất, mua kem cho em ấy cũng có làm sao đâu? Cha, sao cha lại ngăn cản con, chẳng lẽ..." Hoa Chí Vĩ nghiêng đầu khó hiểu, vẻ mặt nghi ngờ:"Cha ghen tị có phải không? Cha đã già như vậy rồi, sao lại còn như con nít vậy, đi dành đồ ăn với một đứa trẻ, Tiểu Dạng mới có 12-13 tuổi thôi đấy, thật là."

Hoa Quốc Lập vừa nghe xong đã tức muốn bốc khói, cái gì mà con trai cưng các thứ, ông chỉ ước mình có thể ném nó ra khỏi cái nhà này:"Biến biến biến, nhanh biến đi chỗ khác cho khuất mắt tao, ơi là trời, con với cái chả có đứa nào nên hồn!"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-197)