← Ch.095 | Ch.097 → |
Hơn nữa Lăng Nghị còn muốn tích cóp tiên để cậu làm phẫu thuật, vì vậy chuyện ăn uống trong nhà cũng rất căng thẳng.
Hai đứa nhỏ đã rất lâu chưa thấy qua đồ ăn mặn, thấy thịt khó mà ăn được hận không thể vùi mặt vào trong chén.
Lăng Nghị lại khắc chế rất nhiều, vừa ăn vừa nhìn Phó Lê, trong đôi mắt sắc bén chứa đầy ý cười ái muội, cũng không biết trong đầu anh đang não bổ cái gì.
Phó Lê cúi đầu ăn cơm, không dám nhìn thẳng anh... lúc này, hệ thống vẫn luôn im lặng bỗng nhiên tuyên bố nhiệm vụ: "Nhiệm vụ 5, chạm vào đầu gối Lăng Nghị 50 giây, khen thưởng 50 tích phân."
Trong lòng Phó Lê run lên, thật không ngờ được vậy mà lại là nhiệm vụ tiếp xúc.
Cô giương mắt đánh giá xung quanh một chút, bàn ăn nhỏ là bàn vuông vức, hai bên sườn bày các ghế dài, cô và Lăng Tuệ cùng ngồi một bên ghế, đối diện là Lăng Trạch và Lăng Nghi.
Muốn ở dưới bàn trộm chạm vào đầu gối Lăng Nghị... Phó Lê cắn môi dưới, thịt kho tàu trong miệng đều dần trở nên vô vị.
Cái nhiệm vụ mà hệ thống này tuyên bố tại sao lại càng ngày càng kỳ quái, chỗ đầu gối này còn phải chạm một chút, lần sau... có phải sẽ là cái chỗ kỳ quái nào hay không?
Mặt Phó Lê nóng lên, nhớ đến ngày hôm qua sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ ôm xong đến bây giờ cũng chưa kịp rút thăm trúng thưởng, nhưng mà cái khen thưởng bình thường đã có công thức hạt dưa hay ho này rồi, nếu là cái khen thưởng cực phẩm thì chắc sẽ càng tốt hơn nữa, cô dựa vào cái này không chỉ có thể ăn uống no đủ, nói không chừng còn có thể làm giàu.
Phó Lê cắn răng một cái, lặng lẽ dịch chân về phía trước...
Dù sao, anh nói muốn mình làm đối tượng, giữa đối tượng với nhau... chạm vào đầu gối một chút hẳn là không sao nhỉ?
Phó Lê đỏ mặt, ánh mắt trốn tránh, chiếc đũa từng chút từng chút chọc vào trong chén, chân thử thăm dò dịch về phía trước.
Đụng đến!
Cô còn chưa kịp hoan hô đã nghe Lăng Trạch than nhẹ một tiếng: "Lăng Tuệ em dam chân anh làm gì? Anh cũng không có cướp thịt của em."
Vẻ mặt Lăng Tuệ mờ mịt ngẩng đầu: "Em không có dẫm chân anh mà, đùi gà không ngon sao, sao em phải dẫm chân anh."
Phó Lê:"..."
Cô xấu hổ dịch chân mình ra, ngón chân rục rịch...
Lăng Trạch thấy chân dẫm mình đã dời đi, cậu cũng không để ý, tiếp tục gặm cổ gà trong tay, tiếng chậc chậc từ miếng xương liên tục phát ra.
Lăng Nghị nhìn Phó Lê đỏ mặt vùi đầu vào chén cơm, ý vị sâu xa cười một cái, đứng dậy nói: "Ăn cơm cũng không ngăn được miệng của hai đứa, Lăng Tuệ lại đây, đổi vị trí với anh."
Lăng Nghị lên tiếng, Lăng Tuệ không dám nói không, ôm bát của mình qua bên kia ngồi, lại tiếp tục vùi đầu lùa cơm.
Phó Lê mờ mịt nhìn Lăng Tuệ một cái, có hơi áy náy, may mắn Lăng Nghị tức giận cũng không có mắng người... bằng không cô cũng không cách nào nói rõ.
Lăng Nghị ngồi bên cạnh Phó Lê, hai chân mở ra, bưng chén cơm của mình lùa mấy đợt cơm, ngay cả thịt kho tàu cũng nghiêm túc ăn.
Phó Lê nhẹ nhàng thở ra... cô còn tưởng rằng mình bị phát hiện, bây giờ đổi chỗ ngồi, Lăng Nghị ngồi bên cạnh cô, đầu gối cũng cách cô càng gần, chỉ cân cô khẽ dịch một chút là có thể đụng được đầu gối của anh.
Phó Lê nhìn cái đùi rắn chắc có lực của Lăng Nghị ngẩn ra vài giây, cắn chặt răng bưng bát cơm giấu mình, lặng lẽ nhón mũi chân dịch chân.
Thiếu chút nữa... thiếu chút nữa... chạm vào...
Hai chân Lăng Nghị bỗng nhiên khép lại, ngồi nghiêm chỉnh lên!
Phó Lê:"..."
"Khụ khu khụ..." Cảm xúc quá kích động, cô không cẩn thận bị sặc cơm, không ngừng ho khan.
Lăng Nghị bỏ chén đũa xuống vỗ sau lưng giúp cô: "Sao lớn vậy rồi còn giống như con nít, ăn cơm cũng bị sặc.
Mặt Phó Lê càng đỏ hơn, bởi vì ho khan cũng vì tức giận.
Cô muốn dưới mí mắt của nhiều người như vậy ở dưới bàn ăn trộm chạm vào đầu gối của Lăng Nghị, đúng là khó còn hơn lên trời mà?
← Ch. 095 | Ch. 097 → |