← Ch.079 | Ch.081 → |
Lăng Nghị nhìn cô giống như nhìn thấy một động vật nhỏ gì đó lạ lắm. Sau một lúc lâu sau anh đại phát từ bi đưa nửa cái bánh ngô đến nói: "Cầm ăn lót bụng đi."
Phó Lê không nhúc nhích, co người không dám ngẩng đầu.
Lăng Nghị thở dài, giống như khó xử nói: "Sao lại không ăn, là sợ ăn đồ của anh trai thì phải làm vợ của anh à?"
Anh vừa mới nói xong, Phó Lê giống như con thỏ nhỏ phóng đến một phen đoạt bánh của anh, miệng không ngừng cắn lấy cắn để, một hồi nhai nuốt xong liền nói: "Không lo."
Lăng Nghị thấy má cô phồng lên ngậm đồ ăn, dáng vẻ giống như sóc con ngày hôm nay mình gặp ở trong núi, lúc đó nó ném cho anh một quả trái cây đã vèo một cái chạy mất.
Ánh mắt Lăng Nghị nổi lên hứng thú, đầu lưỡi liếm liếm hàm răng, thấp giọng nói: "Thật không lo à?"
Phó Lê quyết đoán lắc đầu: "Không lo."
Lăng Nghị nhìn dáng vẻ của cô thì cảm thấy rất thú vị, lại truy hỏi hai câu: Thật không lo à, nhưng mà biết làm sao giờ, anh đây thấy em rất thích hợp làm vợ của mình."
Phó Lê chỉ biết lắc đầu như trống bỏi, mặt đỏ như nhỏ máu.
Lăng Nghị thấy dáng vẻ của cô như vậy, dân dần không trêu cô nữa mà chỉ nhìn mặt cô... thật ra Phó Lê có vẻ ngoài khá xinh đẹp, sau khi lớn lên nhất định sẽ là tiểu mỹ nhân, nhìn phát dục cũng khá tốt, eo rất nhỏ, về phần cái eo nhỏ này... giống như anh chỉ nắm chặt tay thôi đã có thể bẻ gấy.
Sau một lúc lâu sau Lăng Nghị nhịn không được phỉ nhổ chính mình một câu: "Đúng là câm thú mài!"
Phó Lê thấy anh tự chửi mình, không biết đại ma vương này đã nổi điên cái gì... cũng may, mưa rất nhanh đã ngừng, Phó Lê và Lăng Nghị hai người nâng nhau xuống núi, cũng không nói gì nữa....
Phó Lê hoàn hồn, đưa ngón tay bị kim đâm mút vào trong miệng.
Lăng Nghị nhất định không biết, chỉ là vài câu nói đùa đó đã ghi vào trong lòng của cô, khiến cô vừa thấy anh đã hoảng hốt, mặt đỏ, tim đập nhanh hơn, muốn nhìn thấy Lăng Nghị rồi lại sợ gặp anh, trong lòng vừa mắng anh lại không khỏi có chút nhớ mong.
Cứ như vậy... qua hai năm, chuyện cô làm nhiều nhất ở trước mặt Lăng Nghị chính là nhút nhát sợ sệt, gọi anh một tiếng: "Anh Nghị."
Những ý nghĩ rực rỡ đều giấu ở câu nói kia không dám nói rõ, cũng không dám thể hiện ra nửa phần, xưng hô vừa nhỏ vừa sợ sệt.
Sau đó...
Cô hiểu lầm Lăng Nghị đánh người ngay cả nữ sinh cũng không tha, cực kỳ đau lòng lại cảm thấy tức giận, nảy sinh cảm giác giống như bị lừa gạt, cô cực kỳ tức giận... báo cảnh sát còn chưa đủ, còn cực kỳ chật vật mà cất giấu loại nhớ nhung vào vào sâu trong lòng, sau đó... đã từ từ trở thành hoàn toàn sợ hãi.
Bây giờ, Phó Lê ngậm ngón tay đỏ mặt... cô thật sự có thể trở thành vợ của Lăng Nghị ư?
*
Phó Lê đi rồi, Lăng Nghị cũng không đuổi theo. Anh biết cô thẹn thùng, đuổi theo cũng không hỏi được cái gì, chỉ chờ đến khi cô hết thẹn thùng thì anh mới có thể từ miệng cô nghe được đáp án mà mình muốn.
Nhưng điều này cũng không cản được Lăng Nghị vui mừng, chính miệng Phó Lê nói sẽ giải quyết hôn sự, lại còn thân mật với anh như vậy, hôn lễ của bọn họ nhất định sẽ không xa, anh nên chuẩn bị trước đã.
Lăng Nghị đếm đếm đầu ngón tay tính, thanh danh của anh không tốt, muốn cưới Phó Lê chỉ có thể dùng lễ hỏi cực cao để đả động cha mẹ cô, cho dù nhìn trông Lê Tử cũng không thích người trong nhà cô lắm, nhưng lễ hỏi kếch xù cũng phải chuẩn bị cho cô, ngoại trừ tiên, anh nghe nói người thành phố kết hôn còn chuẩn bị ba món gì đấy... xe đạp, máy may, đồng hồ, cho dù anh không mua nổi hết thì ít nhất cũng phải chuẩn bị cho Phó Lê hai món trong đó, xe đạp thì anh có, chờ Phó Lê gả cho mình sẽ để cho cô chạy.
Lăng Nghị càng tính càng nhiều, trong lòng không khỏi cảm thấy gấp gáp.
← Ch. 079 | Ch. 081 → |