← Ch.067 | Ch.069 → |
Lâm Hồng Phi cười cười: "Không sao, hôm nay các anh em không phải đều đang uống rượu ở quán rượu à? Bây giờ kêu tất cả ra đuổi theo tên kia cũng không muộn."
Bành Chân trợn mắt không tin, anh Lâm thật sự đồng ý để các anh em đi báo thù cho hắn ư, đại ca thật là tốt!
Hắn kích động la lên một tiếng: "Được rồi, để em đi gọi thêm người!" Nói xong lập tức chạy vào hướng phố.
Chỉ còn lại gã đàn ông thấp bé đứng bên trái Lâm Hồng Phi, mắt lộ ra vẻ khó hiểu: Anh Lâm... Không phải là người có lòng tốt như vậy.
Quả nhiên, ngay sau đó hắn nghe thấy Lâm Hồng Phi nói: "Tôn Minh, mày đi theo nó đi, đàn ông thì đánh cho tàn phế, còn phụ nữ thì..."
Lâm Hồng Phi cân nhắc hạ giọng nói: "Quên đi, tao cũng đi theo. Vẫn kế hoạch cũ gặp đàn ông thì đánh cho nó tàn phế, gặp phụ nữ thì giữ lại để tao làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Cha mẹ của nam chính trong sách không yên tâm về sự an toàn của hắn ở bên này, đặc biệt giao cho một huyện ủy là người quen chiếu cố hắn, quyên hành của người nọ coi như tạm được, loại chuyện khi nam bá nữ này* ắt sẽ làm ngơ mắt nhắm mắt mở, sẽ không có người tìm hắn để gây sự, bởi vậy hắn ở chỗ này chuyện gì cũng dám làm.
*nghĩa là đàn áp người khác, hành động độc đoán
Tôn Minh sửng sốt, hiểu ra anh Lâm coi trọng cô gái xinh đẹp kia, hắn ta cười đầy ẩn ý: "Được rồi, bây giờ em đi nói với bọn họ đây."...
Trời càng ngày càng tối, tâng mây dày đặc, rốt cuộc tuyết cũng rơi.
Phó Lê kích động lắc tay: "Anh Nghị, tuyết rơi rồi."
Những bông tuyết nho nhỏ rơi xuống tóc, trên vai Lăng Nghị, hòa tan rất nhanh, dần dần chất chồng thành lớp bông tuyết trên vai anh.
Phó Lê nhịn không được giúp anh hất chúng xuống hết lân này đến lần khác, tránh cho bông tuyết tích tụ làm quần áo anh ướt nhẹp.
Lăng Nghị nhận thấy xúc cảm trên quần áo, nhàn nhạt nói: "Đừng lo cho tôi, chính quần áo lạnh cũng làm em run lên rồi, để tôi đạp nhanh hơn nhé, sẽ về nhà nhanh thôi."
Lúc anh nói chuyện còn thở ra hơi khói trắng, hiện ra rõ ràng trước sắc trời đang dần am đạm, trong giọng nói còn mang theo tiếng thở dốc, mặc dù anh đã cố che giấu nó.
Đạp xe đạp trên đường núi rất khó đi, đằng trước xe còn chất đầy đống đồ lỉnh kỉnh, ghế sau còn có người ngôi, gió bắc rít gào lạnh thấu xương, càng thêm khó đạp.
Trong lòng Phó Lê dâng lên cảm giác chua xót khó có thể hình dung, tim như thắt lại.
Hình như sau lần trú mưa vào mùa hè năm ấy, Lăng Nghị đưa cô xuống dưới chân núi, vì để tránh cho dân làng trong thôn nhìn thấy và bàn tàn, để cô về nhà trước mà không nhắc gì tới chuyện trú mưa với người khác... Khi đó, cô cũng có cảm giác như vậy.
Trong lòng như thể bị ai đó nắm chặt một hồi.
Phó Lê không rõ suy nghĩ này từ đâu ra, cau mày nhìn núi non. Bỗng nhiên, cô nhớ tới cái gì đó lập tức kêu lên sợ hãi: "Thôi xong!"
Quên nhiệm vụ tiếp xúc rồi!
Làm sao bây giờ? Sắp về tới nhà rồi, không hoàn thành nhiệm vụ chẳng phải là cứ vậy mà bỏ lỡ hai mươi điểm hay sao, hiển nhiên là cô cũng sẽ không được rút thăm trúng thưởng để nhận đồ tốt nữa!
Lăng Nghị phanh xe lại, gạt chân chống xuống đất để dừng xe, quay đầu nhìn cô: "Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Phó Lê nhìn bàn tay anh đặt trên tay lái, lòng bàn tay rộng lớn, gân xanh nhô lên, ngón tay thô dài, trên da thịt còn hơi nứt nẻ, vì làm việc nặng nhiều nên trên ngón cái anh có nốt chai.
Phó Lê nuốt nước miếng, trong lúc nhất thời không biết nên lắc đầu hay gật đầu mới tốt.
Cô có thể nói, cô muốn sờ tay anh không?
Thời gian không dài, chỉ ba mươi giây.
Không thể, cô không thể nói những lời gây thẹn thùng như vậy được, ngay cả khi cô ngẫm lại muốn làm thì lại xấu hổ đến nỗi ngón chân cuộn tròn lên.
Hệ thống thông báo nhiệm vụ, càng ngày càng quá mức...
← Ch. 067 | Ch. 069 → |