← Ch.062 | Ch.064 → |
Tốc độ nói chuyện của chị gái rất nhanh, vừa nói vừa móc đống tiền trong túi ra cho Phó Lê: "Ba lượng tám mao, tổng cộng là mười sáu cân... haiz, cũng không rõ lắm, dứt khoát... coi như em tính cho chị một cân 2, 6 đồng tiên, mười sáu cân chính là 41, 6 đồng tiền, chị mua cả bao hạt dưa cho em, em cho chị chút lợi ích này chắc cũng không quá đáng nhỉ..."
Trong miệng chị gái bắt đầu tính tiền thì trong lòng Phó Lê cũng tính toán, rất nhanh đã gật đầu đồng ý: "Được mà, nếu lần sau chị còn tới mua em sẽ cho chị cả số lẻ luôn, tính 41 đồng tiền"
Chị gái không ngờ con bé xinh đẹp trước mắt biết điều như vậy, lập tức cười nói: "Được, nếu em còn rang hạt dưa thì đem đến trong tiệm của chị, chị dựa theo giá của em mà thu.
Phó Lê nhận tiền, dùng sức gật đầu cười đến nheo cả mắt.
Hạt dưa bán một lần đã được gần 50 đồng tiền, nếu cô bán nhiều lần hơn chẳng phải sẽ rất nhanh trở thành người có tiền al
Chờ Lăng Nghị giao hạt dưa xong quay lại, cô lập tức đem tin tốt này nói cho anh nghe.
Lăng Nghị cười nói: "Việc này có thể giúp chúng ta tiết kiệm được nhiều công sức, tôi thấy cửa hàng của chị gái kia, bên trong có bốn năm cái bàn rượu, cả bia và rượu trắng đều có, nhìn dáng vẻ chủ yếu là bán rượu, lại bán thêm đồ nhắm rượu, thực đơn trên tường dán một mâm hạt dưa 5 mao tiền, ba lượng hạt dưa có thể chia thành hai bàn, chị ấy không lỗ."
Phó Lê cũng biết chắc chắn chị gái không lỗ, nhưng vẫn luôn tính toán tỉ mỉ ngoại trừ các quây hàng trong chợ cô chưa từng đến các tiệm này ăn bao giờ, đối với một mâm hạt dưa bán giá cao như vậy cảm thấy hơi quá, đồng thời cảm thấy hạt dưa của mình có thể bán được như vậy cũng rất thần kỳ.
Nếu không phải vì nguyên liệu giá cao, chợ làm không ngon bằng hạt dưa cô rang đã bán hai lượng 5 mao, cô không dám hét giá cao như vậy.
Lăng Nghị đẩy xe đạp đi về phía trước, cười nói: "Em cũng không xem bây giờ là lúc nào rồi, còn mấy ngày nữa là tháng chạp, mọi người vội vàng chuẩn bị hàng tết, hạt dưa xào đương nhiên bán được rồi.
Nếu là mùa hè thì việc buôn bán của em không chừng sẽ bị lỗ tiền. Quán rượu của chị gái kia cũng vậy, mùa đông người làm nông nhàn rỗi, người ta đến tiệm ăn uống rượu càng nhiều, hạt dưa cũng có thể bán được."
Phó Lê giống như vừa mới nghĩ đến, gãi gãi bím tóc thẹn thùng cười nói: "Em quên mất thời gian."
"Để em trở về làm nhiều hạt dưa một chút, thừa dịp tháng chạp bán nhiều hơn, bằng không chờ qua đợt rồi tiền không kiếm dễ vậy nữa." Phó Lê nghĩ rồi nói.
Lăng Nghị: "Cũng được, em cũng không cần bày quán nữa, bán hết cho chị gái kia đi. Nếu chị gái đó không muốn, tôi lại nghĩ cách giúp em."
Phó Lê cười ha hả gật đầu, giống như nhìn thấy tương lai cô có rất nhiều tiền.
Lăng Nghị nhìn dáng vẻ tham tiền của cô, nhịn không được cười cười... sau này, tiền mà anh kiếm được đều cho cô bảo quản, khiến cho cô có được nhiều tiền hơn, nhiều đến nỗi cô không thể rời khỏi mình.
Phó Lê ngây ngốc vài giây, thấy đằng trước có tiệm cơm nhỏ bán sủi cảo, lập tức vực dậy tinh thần, lôi kéo Lăng Nghị đi vào tiệm cơm: "Đi, đã nói rõ sẽ mời anh ăn cơm, em mời anh ăn sủi cảo."
Trên tiệm cơm dán thực đơn, sủi cảo nhân thịt một đồng rưỡi 1 cân, sủi cảo nhân chay thì một đồng tiên một cân.
Phó Lê cắn chặt răng gọi một phần sui cảo nhân thịt, sau đó hỏi Lăng Nghị: "Anh muốn ăn thêm gì không, hay là kêu thêm sui cảo nhân dưa chua?"
Lăng Nghị nhìn cô gái nghiêm túc muốn mời mình ăn cơm, cười nheo lại đôi mắt: "Đều được."
Phó Lê rối rắm, thương lượng với anh: "Em muốn ăn mấy cái sủi cảo dưa chua, còn muốn ăn sủi cảo có sa tế và dấm nước nữa, nếu không chúng ta mỗi người chia nhau nửa cân nhé?"
Phó Lê nói xong liên đỏ mặt.
← Ch. 062 | Ch. 064 → |