← Ch.057 | Ch.059 → |
Phó Lê cúi đầu, ngón tay nắm chặt yên sau, đầu ngón tay đều tái trắng.
Cô nghĩ, Lăng Nghị đối xử với cô khá tốt, giúp cô rất nhiều chuyện, hẳn là anh sẽ không vì chuyện này mà thẹn quá hóa giận đánh cô nhỉ?
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô vẫn không dám ngẩng đầu, chỉ nhỏ giọng nói: "Hai năm trước, có một ngày tôi và mẹ đến trường trong trấn báo danh, trong một cái hẻm nhỏ, tôi thấy anh đánh mấy người con gái, mặt mũi mấy cô gái đó đều sưng lên, khóe miệng chảy máu... anh, anh còn đá vào bụng người khác..."
Khi đó đa số thanh niên trí thức trong thôn đều trở về thành, các cô ấy dạy cô rất nhiều thứ, cổ vũ cô đọc sách, cô và mẹ mình nói hồi lâu, vất vả lắm bà mới đồng ý đưa cô đến trường cấp ba, kết quả đã gặp phải Lăng Nghị ức hiếp nữ sinh.
Nghe thế, dường như Lăng Nghị nhớ đến gì đó, hỏi: "Lúc ấy em báo cảnh sát?"
Giọng của Phó Lê càng thấp, nếu không phải mấy ngày nay Lăng Nghị nhìn hiền lành, thì cô suýt chút nữa đã không dám trả lời vấn đề này, ngập ngừng hồi lâu, cô nói: "Ừm.
Lăng Nghi:"..."
Nhớ đến tai ương hai ngày lao ngục, Lăng Nghị cắn chặt hàm sau, không ngờ đến thanh danh khiến người ta sợ vỡ mật này của anh còn có công lao của cô gái nhỏ này.
Lăng Nghị dùng đầu lưỡi liếm hàm răng sau, nói: "Sao em biết mấy người đó là nữ?"
Phó Lê cúi đầu, nghe thấy giọng điệu không đúng của anh, giương mắt hoảng loạn liếc nhìn anh một cái, lại vội cúi đầu nhẹ giọng nói: "Tôi cách xa quá không rõ người nằm trên mặt đất là nam hay nữ, chỉ nhìn thấy chính là tóc dài, tiếng thét chói tai cũng là giọng nữ."
Lăng Nghị thở phào một hơi, tức giận đến thấp giọng mắng một tiếng: "Má..."
Trong giọng nói cực kỳ tức giận.
Cơ thể Phó Lê run lên, cực kỳ hối hận sao lại nói chuyện này ra. Cô thật sự không nên vì Lăng Nghị đối xử tốt với mình mà không phòng bị, lỡ đâu anh thẹn quá hóa giận muốn báo thù thì sao giờ...
Phó Lê sợ tới tay chân lạnh lão, tay nắm yên sau xe đạp bỗng chặt hơn, muốn chạy đi nhưng lại sợ đến chân mềm không dám nhúc nhích.
Qua một lúc lâu sau, cô mới nghe giọng nói bình tĩnh có lực của người đàn ông truyên từ đỉnh đầu, dường như anh đã loại bỏ đi những cảm xúc tức giận, vững vàng giải thích: "Nghe này Lê Tử, chuyện này tôi chỉ giải thích một lần.
*
Vì để không chậm trễ thời gian, Lăng Nghị nói xong liền đạp xe đạp, một bên dùng sức đạp ve phía trước chở Phó Lê lên trấn trên, một bên dùng giọng điệu bình tĩnh nói câu chuyện xưa không quá dài.
Hai năm trước, Lăng Tuệ mới mười một. Khi đó cô bé còn nhỏ tuổi, giống như Phó Lê rất dễ thẹn thùng, bởi vì tự ti chân cẳng không tiện đi đường và những lời đồn đãi vớ vẩn trong thôn cô bé cũng nghe được không ít, một lần cảm thấy mình là gánh nặng của anh cả, tâm tư mẫn cảm lại không chịu nổi kích thích.
Ở trong trường học cô bé càng trầm mặc kiệm lời hơn, bởi vì mấy đứa trẻ trong thôn đồn đãi vớ vẩn, các bạn học đều trốn tránh Lăng Tuệ, cô bé càng không có bạn bè gì nữa.
Nguyên nhân gây ra chuyện rất đơn giản, khi đó Lăng Trạch học cấp hai, thành tích vẫn luôn rất tốt, trong lớp có một tên nam sinh tên là Lâm Ích Minh thấy cậu không vừa mắt, muốn dạy dỗ cậu, nhưng e ngại thầy cô thích đưa Lăng Trạch theo để phụ đạo giảng dạy, không có thời gian xuống tay, vì thế bèn tìm Lăng Tuệ.
Mới đầu hắn ta tìm mấy nữ sinh đổ rác vào bàn học của Lăng Tuệ, ném mấy con chuột chết linh tinh.
Sau đó lại bắt đầu cắt sách giáo khoa của cô, cặp sách, bút chì và các vật dụng khác.
Lúc đó Lăng Nghị rất bận rộn, không có thời gian chú ý đến những việc này, chờ đến khi anh phát hiên... Lăng Tuệ đã ba ngày bị người ta nhốt trong phòng học không vê ký túc xá ngủ.
Lăng Tuệ bị kích thích, cái gì cũng không nói, có nhiều lúc cô bé chỉ biết co người trong góc không hé răng chỉ biết khóc.
← Ch. 057 | Ch. 059 → |