Chương 31
← Ch.030 | Ch.032 → |
Lăng Nghị không ngờ rằng lúc anh đi gần đến nhà họ Trần thì trông thấy Trần Viễn đi theo Phó Lê đi vào sau núi.
Anh không tin cô gái nhỏ mình nhìn từ bé đến lớn lại có liên quan gì với cái tên khốn này, vì thế đi theo ở phía xa xa, muốn xem bọn họ làm cái gì, cũng đề phòng Trần Viễn ức hiếp Phó Lê.
Anh chịu đựng lòng đau đớn kịch liệt chờ đợi, bỗng chờ đến giây phút Phó Lê giơ nắm tay đánh Trần Viễn thương tích đầy mình.
Đột nhiên Lăng Nghị giống như hiểu rõ gì đó, bỗng nói: "Cho dù sức lớn, em cũng không đánh lại tôi.
""Em yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện em đánh người ra ngoài đâu.
"Nói xong, Lăng Nghị xoay người xuống núi, bước chân vội vàng hơi vài phần.
Anh sợ lại ngây ngốc nữa, thì cô nhóc không biết tại sao sức lực bỗng mạnh lên sẽ tóm được anh và đánh anh một trận, anh mới không muốn đánh nhau với cô!Lăng Nghị nghĩ, bước chân càng nhanh... Nhưng mà, Phó Lê không có đồng ý hôn sự này, Trần Viễn bị đánh thành như vậy, chắc chắn là muốn từ hôn, vậy anh... có phải anh có hy vọng rồi hay không?Phó Lê tự dưng bị bỏ lại: "..."Anh nói cái gì, cô hình như nghe không rõ?Phó Lê thổn thức một tiếng, Lăng Nghị hình như não bổ một số chuyện lung tung rối loạn rồi, còn cảm thấy cô sẽ đánh nhau với mình.
Chẳng lẽ là chuyện sáng hôm nay đẩy anh khiến anh sinh ra bóng ma tâm lý?Giờ phút này cô bỗng nhiên cảm thấy anh cũng không phải đáng sợ như vậy, cũng giống như người đàn ông bình thường, cũng không phải là mãnh thú hồng thủy gì.
Cô thở phào một hơi, xoa dịu nhịp tim đang đập nhanh của mình.
Có trời mới biết khi nhìn vào ánh mắt thâm thúy kia của Lăng Nghị, cô phải chịu đựng áp lực lớn cỡ nào.
Mắt của anh sắc bén, thâm thúy giống như được dao khắc ra, ánh mắt sắc bén lúc nhìn người, tròng trắng nửa dưới đôi mắt sẽ nhiều hơn một chút, giống như là đang nhìn kỹ người khác, Hơn nữa kiểu tóc ngắn đó nữa, cực kỳ hung dữ.
Vừa nãy... cô suýt chút nữa đã mềm chân té ngã trên mặt đất.
May quá, bỗng nhiên giữa chừng anh lại bỏ đi.
Trên đường về nhà, Phó Lê hỏi hệ thống: "Nhiệm vụ có hoàn thành không?"Hệ thống: "Nhiệm vụ đã hoàn thành, khen thưởng 20 tích phân, đổi lấy phần thưởng rút thăm trúng thưởng một lần.
"Phó Lê hưng phấn nói: "Rút rút rút, tôi muốn ăn thịt!"Hệ thống đột nhiên im bặt, sau đó...Trước mặt Phó Lê xuất hiện một chiếc hộp cổ xưa kỳ quái, hộp từ từ mà xoay chuyển.
Phó Lê dáng vẻ ngạc nhiên mà nhìn cái hộp này, từ đâu xuất hiện vậy nhỉ, còn có thể bay, hệ thống thật quá thần kỳ mà!.
← Ch. 030 | Ch. 032 → |