Kết Án
← Ch.038 | Ch.040 → |
Đêm hôm đó, công an bên kia liền có được một số tiến triển. Họ tìm thấy một gói nhỏ bột phấn khả nghi, được bọc trong giấy màu nâu, để trong ngăn kép của hộp trang sức, ở trong phòng của Liễu Thư Vân. Sau khi kiểm tra, người ta xác nhận chính là độc tố nấm, đã gây ra vụ ngộ độc cho hai ba con Thẩm Triển Bằng và một dấu vân tay nhỏ của Liễu Thư Vân, cũng được tìm thấy trên giấy gói chất độc.
Ngoài ra còn có sự làm chứng của má Trương, bà có thể làm chứng, ngoài bà ra, chỉ có Liễu Thư Vân mới có cơ hội tiếp xúc với sữa ở nhà.
Bây giờ nhân chứng và vật chứng đã đầy đủ, có thể nói chứng cứ đó đã có tính thuyết phục.
Trước khi bằng chứng được phát hiện, Liễu Thư Vân chỉ là nghi phạm, bị tạm giữ để hợp tác điều tra. Bà ta được đối xử khá tốt trong trại tạm giam. Bà ta sống một mình trong một căn phòng đơn nhỏ và ăn mặc chỉnh tề vì danh tính hiện tại vẫn là phu nhân thị trưởng, thậm chí chất lượng đồ ăn còn tốt hơn những người khác một chút.
Lúc đầu khi bị cảnh sát thẩm vấn, bà ta cảm thấy có hơi chút hoảng hốt, nhưng nghĩ đến lời nói của anh trai, bà cắn răng không chịu nhả ra, công an cũng không thể làm gì được bà. Liễu Học Dân cũng đã thuê luật sư cho bà ta, luật sư nói cho bà ta biết, chỉ cần cơ quan công an không tìm được bằng chứng trực tiếp, thì nhiều nhất là vài ngày nữa, bà ta sẽ được thả ra ngoài
Sau đó, vụ án chậm chạp không có tiến triển gì, trái tim bà ta càng ngày càng ổn định.
Nhưng bây giờ, thứ bà ta giấu trong hộp trang sức đã được tìm thấy, túi thuốc thậm chí còn có dấu vân tay của bà ta ở trên đó, bà không thể phủ nhận được nữa, và chế độ đãi ngộ cho bà ta cũng hoàn toàn khác.
Chính quyền đã chính thức bắt giữ bà ta như một nghi phạm hình sự. Bà ta được lệnh phải thay đồng phục nhà tù, và căn phòng bị giam đã được chuyển từ phòng đơn sạch sẽ sang phòng giam dành cho nhiều người.
Liễu Thư Vân sống nhiều năm an nhàn sung sướng như vậy, sao có thể chịu đựng được khổ này? Yêu cầu gặp luật sư của mình ngay lập tức.
Chỉ là lần này thái độ của luật sư không còn lạc quan như trước, thay vào đó, ông ta trầm giọng nói: "Chậm nhất là vào tuần sau, phiên tòa sẽ diễn ra. Tôi đề nghị bà nhận tội càng sớm càng tốt và tích cực hợp tác với cơ quan điều tra của công an. Những điều này cũng sẽ được sử dụng làm cơ sở cho việc xem xét tuyên án hình phạt trong tương lai của bà."
"Ý anh là gì!" Sắc mặt của Liễu Thư Vân đột nhiên tái nhợt: "Cái này đã xác định tôi ở tù rồi à? Nếu tôi nhận tội, tôi sẽ bị kết án bao nhiêu năm?"
Trong lòng bà lúc này vẫn có chút kỳ vọng, theo như Liễu Học Dân đã nói trước đó, cho dù có bị kết án cùng lắm chỉ là mấy năm tù giam. Đến lúc đó, ông ta sẽ lợi dụng mối quan hệ của mình, tìm người đưa bà ra ngoài, nhiều nhất cũng chỉ vài tháng mà thôi.
Luật sư do dự một lúc, cuối cùng trả lời: "Bằng chứng cho hành vi đầu độc của bà đã được xác định rõ ràng. Nếu bà không chịu nhận tội, rất có thể bà sẽ phải đối mặt với án tù chung thân hoặc thậm chí là tử hình. Nếu bà nhận tội và nhận được sự tha thứ của nạn nhân, có lẽ có thể nhận được mức án nhẹ hơn một chút."
Nghe đến chữ "tử hình", Liễu Thư Vân trợn mắt khó tin, "Sao có thể như vậy? Chỉ là thêm chút thuốc vào, căn bản là không có ai chết cả!" Bà kích động đập vào lan can, "Các người trước đây không phải nói như vậy sao?"
Luật sư có vẻ ngượng ngùng: "Cách đây không lâu, quốc gia vừa ban hành chỉ thị mới, yêu cầu các cơ quan công an trên toàn quốc xử lý tội phạm hình sự nghiêm khắc và nhanh chóng theo quy định của pháp luật. Lần này bà vừa lúc bắt kịp chính sách mới này...."
"Không có khả năng, không có khả năng, sao có thể là tử hình!" Liễu Thư Vân sợ tới mức cả người run rẩy, không thể duy trì tư thế đứng thẳng, hung hăng hút vài ngụm khí, sau đó vội vàng đỏ bừng mắt hỏi: "Anh trai tôi nói như thế nào? Anh trai tôi nói như thế nào a?"
Luật sư nói: "Ông Liễu cũng có đề nghị như tôi. Tôi mong bà sẽ nhận tội càng sớm càng tốt".
"Nhận tội? Làm sao tôi có thể thừa nhận? Nếu tôi thú nhận và nhận án tử hình thì sao?!" Liễu Thư Vân hét lên điên cuồng, trừng đôi mắt to như quả chuông đồng, chỗ nào còn có dáng vẻ đoan trang tao nhã như lúc trước?
"... Ông Liễu nói, hy vọng bà cố gắng tranh thủ được sự thông cảm của người bị hại để bản án được giảm nhẹ hơn. Chờ đến thời điểm sự tình lắng xuống, ông Liễu sẽ giúp bà tìm cách được giảm án." Luật sư lùi về phía sau một bước, miễn cho bà ta kích động bạo phát mà đả thương người.
Quả nhiên, Liễu Thư Vân nghe được lời này liền kích động, điên cuồng hét lên: "Anh ta nói rất nhẹ nhàng! Nếu không phải là anh ta, tôi làm sao có thể --"
"Bà Thẩm, xin bà hãy cẩn thận với những gì bà nói!" Luật sư kịp thời ngắt lời Liễu Thư Vân, "Ông Liễu nhờ tôi nói cho bà biết, con trai bà chưa thành niên, sau này sẽ cần sự giúp đỡ của nhà họ Liễu. Tôi mong bà sẽ nghĩ đến con mình nhiều hơn".
Lâm Hải...
Đúng vậy, bà vẫn còn có Lâm Hải. Chẳng phải bà làm tất cả những điều này vì con trai mình sao?
Lồng ngực của Liễu Thư Vân kịch liệt phập phồng hồi lâu, cuối cùng bà nhắm chặt mắt lại, nước mắt dần dần ngừng lại, vẻ mặt cũng chậm rãi bình tĩnh, mở miệng nói với luật sư: "Anh đi tìm Thẩm Triển Bằng, đến gặp Thẩm Triển Bằng và nhờ anh ấy giúp tôi!"
Bà xin giấy bút, viết một lá thư xin lỗi đầy cảm xúc gửi đến Thẩm Triển Bằng, đồng thời nhờ luật sư mang đến cho ông ấy. Trong mỗi câu nói đều không rời khỏi Thẩm Lâm Hải, nói chính mình nhất trời bị ma quỷ ám ảnh, cầu Thẩm Triển Bằng vì mối quan hệ của con trai cùng mấy năm tình cảm vợ chồng, có thể giúp đỡ bà, bà cũng không cần nhiều, chỉ cần Thẩm Lâm Xuyên có thể ở trước mặt thẩm phán có thể tha thứ cho bà, chỉ cần giúp bà thoát khỏi án tử hình.
"... Triển Bằng, đó chính là tử hình a!" Liễu Thư Vân trong thư khóc lóc kể lể, "Tôi gả cho anh nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, không lẽ anh chính là nhìn tôi chết đi như vậy sao!"
Sau khi Thẩm Triển Bằng nhận được bức thư, tâm trạng vô cùng phức tạp. Ông chưa bao giờ tưởng tượng tới, người bên cạnh ông lại là một người phụ nữ có trái tim độc ác như vậy, nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ của con trai ông, và họ đã sinh hoạt cùng chung giường nhiều năm như vậy, làm sao có thể không có chút cảm giác nào?
Nhưng dù sao thì ông cũng cảm thấy có lỗi với con trai mình hơn, ông không thể nói ra điều này và yêu cầu Thẩm Lâm Xuyên đưa ra một lá thư tha thứ...
Sau nhiều ngày giằng co, cuối cùng ông quyết định giao mọi việc cho quan tòa, ông tin luật pháp sẽ đưa ra phán quyết công bằng cho họ, không quản kết quả phán quyết như thế nào, thì đó đều số mệnh của bà ta.
Dù Liễu Thư Vân có khóc lóc thế nào trong trại tạm giam, bà vẫn phải nhận tội trước phiên tòa.
- -"Bị cáo Liễu Thư Vân phạm tội cố ý giết người (chưa thành) và bị kết án 30 năm tù."
Liễu Thư Vân liên tục đầu độc con riêng của mình trong một thời gian dài và tăng liều lượng vào ngày xảy ra vụ việc. Điều này rõ ràng là chủ quan và cố ý nên bị kết án là cố ý giết người. Nếu không có thái độ tốt khi nhận tội, e rằng bản án sẽ nặng nề hơn.
Sau khi bản án được tuyên, Liễu Thư Vân ngã gục trên bục bị cáo, tuy không phải là án tử hình nhưng cũng không khác gì án tử hình đối với bà. Năm nay bà đã bốn mươi hai tuổi, ba mươi năm sau khi bà mãn hạn tù, bà chính là một bà già tóc bạc, còn có tương lai gì để mà nói?
Bà chỉ có thể hy vọng anh trai mình có thể thực hiện lời hứa, và xin giảm án cho bà sau khi sự tình lắng xuống và chăm sóc con trai bà thật tốt.
Nhưng vì những chuyện đã xảy ra trước đó nên bà không còn lạc quan như vậy nữa.
Có lẽ... không, không thể.
Không lâu sau khi Liễu Thư Vân bị chuyển đến nhà tù, Thẩm Triển Bằng đã cùng bà ta làm thủ tục ly hôn, quyền nuôi con đương nhiên thuộc về Thẩm Triển Bằng. Sau những chuyện đã xảy ra, ông không dám tìm vợ mới nữa, trước đây ông chỉ nghĩ đứa trẻ lớn lên nếu không có mẹ, thì đối với sự trưởng thành của đứa trẻ sẽ không tốt, dù sao sự chăm sóc của mẹ và sự chăm sóc của bảo mẫu vẫn khác nhau, nhưng là ai có thể ngờ đến, chỉ một cái sai lầm như vậy suýt nữa đã giết chết đứa con trai cả của mình!
May mắn, hai đứa trẻ đều lớn hơn và hiểu chuyện hơn, Thẩm Lâm Xuyên cũng trưởng thành và tự lập hơn. Có má Trương chăm sóc cậu trong cuộc sống, ông không cần phải lo lắng quá nhiều.
Thẩm Triển Bằng cảm thấy có lỗi, ông đáp ứng mọi yêu cầu của Thẩm Lâm Xuyên và đưa ra nhiều khoản bồi thường khác nhau. Thẩm Lâm Xuyên biết ông rất muốn sửa đổi nên không từ chối mà chỉ im lặng chấp nhận, điều này khiến Thẩm Triển Bằng cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Theo quan điểm của Thẩm Triển Bằng, vấn đề này có thể đã kết thúc, nhưng đối với Trần Hoằng Văn đó mới chỉ là sự khởi đầu.
Liễu Thư Vân người đàn bà này, có thể tàn nhẫn và độc ác, nhưng đầu óc bà ta có thể không tốt lắm, làm sao có được loại độc dược quý hiếm như vậy? Nhà họ Liễu chắc chắn không vô tội trong chuyện này.
Gia đình Liễu ban đầu lợi dụng mối quan hệ thông gia của họ với Thẩm Triển Bằng, trên thương trường mọi việc đều thuận lợi, nhưng sau khi vụ án này xảy ra, gia đình họ không còn xuân phong đắc ý như trước nữa. Trần Hoằng Văn thậm chí còn bắt đầu chèn ép gia đình họ Liễu trên thương trường mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, khiến cuộc sống vốn đã khó khăn của họ càng trở nên tồi tệ hơn.
Liễu Học Dân mặc dù tức giận đến ngứa răng nhưng cũng không thể làm gì được.
← Ch. 038 | Ch. 040 → |