← Ch.169 | Ch.171 → |
Làm một người bình thường, không bao giờ trở về nữa.
Nhưng những lời sau đó, cô không nói được nữa, mơ mơ màng màng đã ngủ thiếp đi.
Lời mơ mơ màng màng, cô ấp úng, nói cũng rất kỳ quái, người đàn ông dường như nghe hiểu, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, ừm một tiếng, chậm rãi lại nở nụ cười: "Anh biết."
"Anh cũng rất thích em, từ lúc em bắt đầu quyến rũ đã thích em rồi."
Anh cũng thích em cả đời, yêu em, làm chồng em.
Rạng sáng, pháo hoa năm mới đem bầu trời đêm yên tĩnh nổ tung, người phụ nữ tựa hồ bị đánh thức, lại mơ mơ màng màng chui vào trong ngực người đàn ông, theo bản năng hôn lên trên, cũng không biết hôn đến đâu, mơ màng nhưng miệng đã mấy máy câu: "Chúc mừng năm mới nha, em yêu anhl"
Lục Vân Dương ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, giọng nói thâm trầm khàn khàn: "Chúc mừng năm mới."
"Anh cũng yêu em -"
Hai niềm vui tới cửa cùng một lúc phá vỡ kế hoạch ban đầu của Ngọc Đào.
Sau tết, hai người nói quyết định tạm nghỉ học cho người nhà biết, hai nhà Lục Tô đều nhất trí tán thành cách làm này.
Vì thế, đến giữa tháng ba khai giảng, Ngọc Đào theo Lục Vân Dương đến trường làm thủ tục nghỉ học.
Tháng 7 năm nay sắp bước vào một kỳ thi tuyển sinh đại học mới, Ngọc Đào dự kiến sẽ sinh vào tháng 9, vì vậy cô chỉ có thể bỏ lỡ đợt tuyển sinh vào tháng 10 năm nay, sau khi bàn bạc xong, cô quyết định sẽ nghỉ học đến tháng 3 năm sau, đến lúc đó lại học chung lứa với học sinh lớp dưới.
Làm xong thủ tục nghỉ học, cô cũng an tâm dưỡng thai.
Ba tháng đầu mang thai trôi qua rất nhanh, bụng cô vốn bình thản đã bắt đầu phồng lên, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được đứa bé cử động tới lui trong bụng cô.
Tô Ngọc Đào sống hàng ngàn năm nay chưa bao giờ trải nghiệm được loại cảm giác này, thai nhi chuyển động trong bụng cô, động tác nhẹ nhàng giống như đang vuốt ve, làm cho trái tim của người làm mẹ cảm thấy như muốn tan chảy.
Ngoại trừ việc động thai, đứa bé không có phản ứng lớn nào khác, bé dường như rất ngoan, bình thường cũng không ầm ï, không để cô mang thai phải chịu tội chút nào.
Theo lời của Ngô Hiểu Phượng, Ngọc Đào mang thai đứa bé này thật sự quá thoải mái, thoải mái đến mức làm cho người ta hoàn toàn không cảm thấy cô là phụ nữ mang thai, trừ thích ngủ ra, những "triệu chứng mang thai" khác cũng chỉ thỉnh thoảng xuất hiện, ngay cả béo cũng chỉ là bụng ngấn chút mỡ.
Nhưng Lục Vân Dương thì khổ rồi, từ sau khi cô mang thai anh vẫn luôn ở bên cô, luôn lo lắng mình làm không tốt, sợ cô xảy ra chuyện gì, thân kinh mỗi ngày đều căng thẳng, còn phải dưới đủ loại dụ dỗ của cô mà yên lặng ẩn nhẫn hết lần này đến lần khác, có đôi khi thật sự không nhịn nổi nữa, lúc làm đều cẩn thận từng li từng tí.
Ngoài ra, anh cũng càng ngày càng thích ngủ giống Ngọc Đào, có đôi khi còn thường xuyên xuất hiện vài triệu chứng như buồn nôn, mũi nhạy cảm, thậm chí còn tệ hơn Ngọc Đào!
Lúc đầu anh chỉ cho rằng dạ dày mình không thoải mái, kê cho mình một ít thuốc, sau đó uống hai ngày mới phát hiện có vấn đề, bỗng nhiên cảm thấy đây đâu phải là cái gì mà dạ dày không khỏe, mà là "hội chứng đồng thời mang thai" trong y học! Nguyên nhân của hội chứng này đa số đều đến từ tâm lý căng thẳng quá mức của "chuẩn cha" gây ra rối loạn thần kinh và rối loạn tâm lý, cũng không có thuốc đặc hiệu gì, Lục Vân Dương cũng không phải bác sĩ khoa sản, vì vậy thành thật đi tìm chị Liêu.
Chị Liêu sau khi biết chuyện này suýt chết nữa cười chết, sau đó chị ấy đã kê cho anh vài viên thuốc vitamin và tiến hành tư vấn tâm lý để anh giảm bớt áp lực.
Ngọc Đào chưa từng nghe thấy đàn ông mà còn xảy ra loại chuyện này, cũng chưa từng nhìn thấy, cô mang thai mà Lục Vân Dương còn có triệu chứng mang thai nghiêm trọng hơn cô.
Thật thần kỳ!
← Ch. 169 | Ch. 171 → |