← Ch.162 | Ch.164 → |
Ngọc Đào gật đầu ừm qua loa với cô.
Tuy Lục Vân Dương biết thời kỳ nguyệt sự của cô, nhưng trong lòng anh luôn sinh ra một chút chờ mong, bởi vì sự chờ mong này, mà mấy ngày nay anh trở nên đặc biệt cảnh giác.
Có thể là phải thất vọng rồi, Ngọc Đào gần đây ngoại trừ ăn quá nhiều ra cũng không có triệu chứng mang thai nào khác, hơn nữa cũng không nôn nữa, anh còn vụng trộm bắt mạch cho cô, cũng không thấy có hỉ mạch đến.
Nhưng anh còn chưa hết hy vọng, lại tiếp tục quan sát vài ngày, rất nhanh là đến giữa tháng, thời tiết càng ngày càng lạnh, rốt cục để cũng để cho anh phát hiện một chút dị thường.
Ngọc Đào trở nên có chút nôn nóng, có nhiều lần không hiểu sao lại giận anh, rõ ràng anh cũng không làm điều gì chọc giận cô.
Phụ nữ mang thai, đôi khi tính khí trở nên nóng nảy, điều này anh biết, nghe có vẻ khá hợp lý đó chứ.
Ngọc Đào cũng không biết trong lòng người đàn ông nhà mình nghĩ gì, cô nôn nóng chủ yếu là bởi vì thông báo trúng tuyển, theo lý thuyết sau khi nhận được bảng điểm, nếu như có thể trúng tuyển trong vòng nửa tháng bình thường sẽ nhận được thư báo trúng tuyển, nhưng cô vẫn chưa nhận được.
Mà hai ngày sau, còn xảy ra một số chuyện càng làm cho người ta nóng nảy, rõ ràng thắt lưng cô đau nhức, ngực cũng trướng lên, nhưng nguyệt sự lại mãi không tới, sắp muộn gần mười ngày rồi, điều này vượt qua dự liệu của cô.
Lúc đi làm, Ngô Lương Vũ nhìn vẻ mặt buồn bực của cô, nói với cô có tin tốt: "Mặc dù em tháng 8 năm ngoái mới đến làm, nhưng thành tựu của em rõ ràng mọi người đều thấy rõ, phần thưởng năm nay em chắc hẳn là sẽ có phần." Ngọc Đào chẳng có hứng thú: "Vậy phần thưởng kia đại khái sẽ có cái gì?"
Ngô Lương Vũ cười nói: "Tiền thưởng chắc chắn sẽ có, hơn nữa phụ cấp hẳn là cũng sẽ có bổ sung."
Ngọc Đào vừa vào làm đã biết cuối năm nhà máy sẽ có phần thưởng cho nhân viên ưu tú, năm nay cô cống hiến không nhỏ, phần thưởng chắc cũng sẽ có, những thứ này cô đã nghĩ đến rồi, cho nên cũng không cảm thấy có kinh hỉ gì quá lớn.
Cô hơi nhướng mày, có hơi suy tư hỏi ngược lại: "Không có trợ cấp gì khác sao?"
Ngô Lương Vũ đối với phản ứng của cô có chút kinh ngạc, cô không chỉ không kinh hỉ, hơn nữa còn hình như còn không quá để ý.
Nhưng kể từ khi cô đến nhà máy, nhà máy không chỉ mang đến lợi ích mới, mà còn như thay máu cho bộ phận của họ, vì vậy nếu cô ấy có đưa ra bất kỳ yêu về cầu phần thưởng nào, trong khả năng của mình sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.
Anh khẽ ho khan: "Vậy em muốn phần thưởng gì?"
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, Ngọc Đào chớp chớp mắt, khóe môi cong cong: "Có thể thăng chức không?"
Ngô Lương Vũ nghe vậy sửng sốt, hiển nhiên không ngờ đến cô sẽ đưa ra yêu cầu này, qua một lúc lâu, lại nhìn vẻ mặt giảo hoạt của cô, khẽ cười: "Không cần sốt ruột, em mới vào làm có bốn tháng, nếu em cứ tiếp tục nghiêm túc làm việc, điều này không hẳn là không có khả năng"
Ngọc Đào tuy rằng mới vào làm không lâu, nhưng quy tắc trong xưởng cô vẫn hiểu: "Em nói đùa thôi, nếu như anh cảm thấy gần đây em biểu hiện không tệ, vậy cho em thêm chút tiền thưởng, em thích tiền."
Không có gì thực tế hơn tiền, dù sao sau này cô phải tự mình độc lập, tiền mới là thứ hữu dụng nhất.
Ngô Lương Vũ nghe cô thẳng thắn như thế, rất sảng khoái đáp ứng.
Lo âu mấy ngày nay, cuối cùng cũng có chút tin tức tốt, lúc tan ca, tâm tình Ngọc Đào đã tốt hơn một chút, trên đường trở về, cô nghĩ có nên để Lục Vân Dương giúp cô điều tra điểm trúng tuyển chuyên ngành của mình hay không, cũng tốt hơn là cô lo lắng suông.
Cô rất nhanh đã về đến nhà, vừa mở cửa ra, mùi thịt nông nặc liền tràn ngập khoang mũi.
← Ch. 162 | Ch. 164 → |