← Ch.154 | Ch.156 → |
Nghĩ đến ba ngày vừa rồi bản thân phải chịu tra tấn thì cô rất nhanh đi ra khỏi cổng trường, vốn dĩ là muốn cùng người đàn ông than khổ một phen, nhưng khi nhìn thấy dáng người cao ráo của anh cùng đôi chân dài thẳng tắp, bên ngoài thì mặc cái áo khoác dài xếp ly làm toát lên vẻ đẹp thanh cao lại tao nhã, phong lưu của anh, khiến đôi mắt của cô chỉ có thể nhìn thẳng.
Cô nuốt nước miếng mà bước chân phía dưới đi nhanh hơn, chạy đi tới trước mặt người đàn ông duỗi tay ôm eo anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên làm nũng: "Hai ngày này em thi rất vất vả nên muốn bổ sung cho thân mình một chút."
Lục Vân Dương cũng từng trải qua kỳ thi đại học nên biết trong lúc này cô có bao nhiêu vất vả, vừa nghe thấy lời này thì liền nói ngay: " Anh đã mua cho em một nồi thịt kho tàu và canh gà, một hồi trở về thì chúng ta lấy ăn."
Ngọc Đào nhìn anh, hơi hơi mím lại khóe miệng, giọng nói mềm ấm: "Ngoại trừ ăn thì chẳng lẽ không còn cái khác sao?"
Cái miệng của cô gái hồng nhạt, đôi mắt to đen nhánh chớp chớp nên Lục Vân Dương cũng biết rõ cô đang diễn kịch giống như ngày thường, liền cúi đầu mà nhanh nhẹn cắn môi cô một ngụm, môi nhếch lên cười nói: "Chuyện khác thì về nhà rồi nói."
Hai người đi tới quán cơm, vì Lục Vân Dương trước đó đặt đồ ăn cho nên khi vừa tới quán cơm thì đồ ăn đã được đem ra, tuy rằng bên ngoài trời rất lạnh nhưng khi đồ ăn đem về tới nhà vẫn còn nóng hổi.
Hiện đã đã thi xong rôi nên Ngọc Đào không còn áp lực, đáy lòng hoàn toàn thả lỏng, khi cô ăn cũng nhiều hơn, tận hai chén cơm nhỏ.
Sau khi ăn xong, cô ợ một cái thật dài mà tự tin nói với người đàn ông: "Em chắc chắn tổng điểm sẽ đạt được 100 điểm, nhưng không biết khi nào kết quả thi đấu." Tổng điểm là 500, năm nay là năm thi đại học lại lần thứ nhất, vì thế điêu kiện trúng tuyển hẳn là nới lỏng một chút, nhưng Lục Vân Dương không quan tâm dù cô điểm cao hay thấp: "Trước đây, kết quả sẽ được công bố sau nửa tháng nữa, chắc là lần này cũng có thể vào khoảng thời gian đó "
Ngọc Đào nhìn người đàn ông, chớp chớp mắt: "Ví dụ lần này em thi đậu vào trường, vậy công việc kia của em phải làm sao bây giờ?"
Lục Vân Dương suy nghĩ một lát rồi nói: "Có thể gác lại công việc mà chú tâm vào việc học, anh nuôi em."
Ngọc Đào bị anh nói làm cho nghẹn lại, cô cảm thấy công việc hiện giờ cũng khá tốt, mỗi ngày có thể thay đổi phương pháp nghiên cứu để hoàn mỹ hơn, so với sinh hoạt trước kia của mình cũng không khác lắm mà còn có lương cố định và phúc lợi, nếu thật sự muốn cô từ chức thì thật là có chút luyến tiếc.
"Em không thích đi học sao?" Lục Vân Dương liếc thấy sắc mặt cô không hài lòng đối với câu trả lời của anh.
Ngọc Đào dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói: "Em cảm thấy công việc hiện tại khá tốt, đi theo bọn họ học được rất nhiều thứ nên có chút luyến tiếc nếu từ chức."
Hơn nữa, theo như trong cốt truyện thì bảy tám năm sau cô biết bản thân sẽ trực tiếp kinh doanh buôn bán, nên cô muốn đem tất cả bí quyết làm đẹp ra mà chiếm lấy thị trường, cũng khiến cô cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Nếu Lục Vân Dương biết cô thích mấy thứ này thì lúc trước cũng không giới thiệu đưa cô tới nhà máy hóa chất, nhưng hiện tại mới vừa thi xong nên nếu nói về đề tài này thì có chút sốt ruột, liền nói: "Đến lúc có điểm rồi bàn tiếp."
Ngọc Đào cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới chứ cũng không có ý muốn cùng anh nói mãi về chủ đề này, rốt cuộc thì xác suất cô đậu đại học so với trúng thưởng thì còn thấp hơn.
Sau khi thi xong thì công việc phải tiếp tục làm nên mấy người đồng người đồng nghiệp biết cô xin nghỉ để đi thi đại học, thì lúc cô đi làm lại vô cùng tỏ vẻ quan tâm sôi nổi.
← Ch. 154 | Ch. 156 → |