← Ch.151 | Ch.153 → |
Anh rũ mắt xuống nhìn người phụ nữ, khuôn mặt bình tĩnh, bộ dạng khó hiểu nói: "Tiền lương của anh không phải là đầu tháng mới giao cho em sao?"
Ngọc Đào trừng mắt nhìn anh một cái, đưa mặt lại gần, phả một hơi thở vào bên tai anh: "Anh biết rõ em nói không phải tiền lương..."
Hô hấp ấm áp giống như mang theo một dòng điện nhỏ từ cổ chạy xuống, trong lòng Lục Vân Dương còn ngồi trên thân thể mềm mại của cô, hai mặt công kích, anh thiếu chút nữa chịu không nổi.
Anh hơi cắn răng: "Vậy, em đang nói cái gì?"
Nói rõ ràng như vậy, đàn ông không hiểu không phải ngốc thì rõ ràng là cố ý, Ngọc Đào ngửa người nhìn anh: "Lục Vân Dương, anh cố ý đúng không?"
Người đàn ông cúi đầu, hơi áp sát mặt cô, giọng nói trâm thấp trong đêm yên tĩnh đặc biệt mập mờ rõ ràng: "Vì vậy, bây giờ em muốn ăn cơm, hay muốn ăn anh?"
Ngọc Đào biết vừa rồi anh là cố ý, cô chớp mắt, ánh mắt trong suốt hiện lên một tia giảo hoạt: "Không thể vừa ăn anh vừa ăn cơm sao?"
Nói xong, duỗi tay chậm rãi cởi nút áo khoác của anh, cười tủm tỉm nói: "Rèm cửa sổ em đều kéo xuống rồi, ở chỗ này không ai có thể nhìn thấy..."
Giọng nói nhàn nhạt, tựa như chuông lay động câu hồn, làm cho người ta bất giác đi theo ý nguyện của cô, hai tay người đàn ông đột nhiên nâng mặt cô, cúi đầu hung hăng phong bế môi cô.
Lục Vân Dương cảm thấy mình có thể đã trúng độc của cô.
Trước kia khi hai người còn chưa kết hôn, anh chỉ biết chút chuyện đó chỉ là ở trong phòng của mình, ở trên giường, nhưng từ sau khi kết hôn, dường như đã mở ra một cánh cửa khác trong thế giới của anh.
Hoạt động của họ không chỉ giới hạn trong không gian của họ, đã từng trong phòng tắm, góc tường, trong ghế, và thậm chí bây giờ trong phòng khách...
Ngay từ đầu, là một người đàn ông, anh còn cảm thấy xấu hổ hơn cô, nhưng từ từ, anh cũng càng ngày càng hưng phấn, tựa như bây giờ...
Đã gân đầu tháng mười hai, trời càng ngày càng lạnh, phòng này rất lớn, phòng khách rất trống trải, gió lạnh thấy khe hở cắm kim thổi vào từ bên ngoài, tuy rằng hiện tại hai người có chút lạnh như vậy, nhưng theo vận động, cuốn đi gió lạnh quanh người, chỉ lưu lại một phòng đầy mùi mập mờ và thở dốc.
Bữa cơm này, ăn lộn xôn, có thể ăn vào trong bụng cũng không có bao nhiêu, nhưng Ngọc Đào cảm thấy rất no, tâm tình cũng cực tốt, sau khi thu thập xong, cô trở về phòng, nhưng động tác của người đàn ông theo đó mà đến, thoáng cái đã xua tan tâm tình cực đẹp của cô.
Hôm nay đã là ngày 6 tháng 12, ngày 11 đã thi đại học, chỉ còn bốn ngày, người đàn ông lấy ra mấy tờ giấy thi muốn cô làm đề thil
"Ăn no rồi, vậy chúng ta cùng nhau làm một chút đề thi đại học năm 66" Lục Vân Dương nghiêm trang nói: "Đây hẳn là đề thi gần nhất với kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay, chúng ta thử một chút."
Ngọc Đào cả người liệt nằm trên giường, vừa rồi còn tràn đầy nguyên khí, hiện tại chỉ có tức giận: "Em không làm được, vừa rồi để cho anh giày vò như vậy, đầu óc đều trống rỗng, hiện tại cũng sắp thở không nổi."
Lục Vân Dương nhìn cô cuộn chăn lên, vùi đầu vào gối, chỉ nhìn thấy gáy đen nhánh, nở nụ cười: "Vừa rồi lúc nghỉ ngơi, không phải em nói còn có thể đại chiến ba trăm hiệp sao? Làm sao mà để làm một câu hỏi kiểm tra thì lại không thể?"
Ngọc Đào tựa hồ còn nghe được anh đang cười, hơi nghiêng đầu, lộ ra một con mắt trừng mắt nhìn anh: "Vậy có thể giống nhau sao? Không hề.
Làm tình không cần em động não, làm đề thi lại cần dùng não!" Lời nói đột ngột, làm Lục Vân Dương sặc một cái, nhưng nghĩ lại, quả thật hình như rất có lý.
Vì vậy, anh lặng lẽ đặt các bài kiểm tra sang một bên.
Ngọc Đào nhìn anh thấu tình đạt lý như thế, trong lòng không khỏi có chút vui mừng, nhưng kế tiếp lại không tốt như vậy.
← Ch. 151 | Ch. 153 → |