← Ch.149 | Ch.151 → |
Mà giờ mười năm mới khôi phục thi đại học quả thật không dễ dàng, nên nói với hợp tác xã cung ứng một chút nếu được thì việc này coi như xong.
"Nếu bây giờ tôi thi đại học thiếu tiền, trộm tiên khám bệnh của người khác, vu khống không thành công vẫn có tiền nhận sai, công an các anh cũng có thể thả sao?" Giám đốc hợp tác xã cung ứng và tiếp thị trực tiếp phản bác: "Người ta còn ăn cắp trước mắt mọi người, hành vi này thật xấu xal"
Những công an kia cũng là thấy không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì cho nên mới nghĩ đến đại sự hóa nhỏ, nhưng hiện tại bên đương sự không đồng ý, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không cưỡng ép cho Tạ Uyển Trinh thả đi.
Quá trình xét xử cuối cùng còn cần một chút thời gian, Hôm nay Lục Vân Dương nhất định là không đợi được kết quả, liền về nhà nói tin tức này cho Ngọc Đào: "Thế nào cũng phải nửa tháng mới có thể ra kết quả, thái độ nhận sai của cô ấy rất tốt, phỏng chừng phán đoán khoảng một năm đi"
Khóe môi Ngọc Đào khẽ nhếch lên, nửa tháng sau đã qua thời gian thi đại học, cho dù Tạ Uyển Trinh chỉ ở tù một năm, vậy cũng đủ để cô ta ngồi xổm ở bên trong, hơn nữa phỏng chừng sẽ đi nơi lao động giáo dưỡng tiến hành cải tạo!
"Anh có cảm thấy em rất hả hê khi người khác gặp họa không?" Cô nhìn người đàn ông chớp chớp mắt: "Có phải là xấu tính không?"
Lục Vân Dương nhướng mày, nhếch môi nói: "Chỗ nào lại hỏng rồi? Nếu cô ta không có ý muốn hãm hại em, em lấy đâu ra cơ hội hả hê khi người ta gặp họa?"
Dứt lời, anh lại nói: "Lúc này chúng ta nên ăn uống một chút chúc mừng, như thế mới gọi là vui sướng khi người gặp họa."
Ngọc Đào cười cong cong mắt liếc anh một cái: "Muốn chúc mừng sao, vậy anh chờ chút."
Nói xong, rất nhanh chui vào phòng bếp bưng mấy món ăn ra ngoài.
Lục Vân Dương nhìn một bàn thức ăn đầy, không chỉ có thịt kho tàu, vịt nướng, cá, còn có canh gà nóng hổi, nhìn bàn thức ăn này không biết còn tưởng rằng sắp đón năm mới.
Bận rộn mấy ngày, ngay cả cơm cũng không ăn ngon, người đàn ông ngửi thấy mùi thịt cũng nuốt nước bọt một cái: "Không đến mức, vì một Tạ Uyển Trinh, mà ăn ngon như vậy chứ?"
Ngọc Đào cười khẽ, bày biện đồ ăn chỉnh tê: "Ai nói là vì cô ta?"
Lục Vân Dương: 222
Không phải anh vừa nói chúc mừng sao?
Người đàn ông tựa hồ cũng không nhớ rõ hôm nay vì sao đột nhiên ăn ngon như vậy, Ngọc Đào không thể không nhắc nhở anh: "Anh không nhớ rõ hôm nay là ngày gì sao?"
Thân thể Lục Vân Dương chấn động, anh nhớ rõ bác sĩ lúc trước cùng mình làm nhiệm vụ đã từng nói qua bởi vì mấy ngày trước quên sinh nhật vợ không thể hiện chúc mừng gì cả, vợ anh ấy tức giận mấy ngày, ngày hôm qua hai người mới làm hòa, cho nên lời ngọc đào vừa nói ra, đầu óc anh lập tức nhanh chóng chuyển hướng.
Hai người bọn họ kết hôn ba tháng, hẳn là không phải hơn trăm ngày ngày cưới chứ?
Sinh nhật của cô ấy sẽ đến vào tháng Giêng năm sau, và bây giờ cũng đã tới ngày đó đâu?
Hôm nay 6 tháng 12, cũng không phải là ngày truyên thống, vì vậy hôm nay là ngày gì? Nhìn anh nửa ngày không trả lời, Ngọc Đào thở dài một tiếng, tuổi còn trẻ, trí nhớ sao lại kém như vậy.
Cô nhíu mày, trong lòng Lục Vân Dương nóng nảy, nói chuyện cũng có chút chột dạ: "Mấy ngày nay anh quá bận rộn, đầu óc không hoạt động được, em đừng tức giận."
Ngọc Đào im lặng liếc anh một cái: "Hôm nay là sinh nhật anh, tại sao em lại tức giận?"
Lục Vân Dương nghe vậy ngây ngẩn cả người, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô: "Sinh nhật anh?"
"Đúng vậy, từ hôm nay trở đi anh đã hai mươi bảy tuổi rồi đó." Ngọc Đào nhướng mày, ánh mắt dở khóc dở cười: "Ban đầu em muốn học người khác đi làm bánh ngọt gì đó, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vân là ăn mì trường thọ của em thì tốt hơn."
← Ch. 149 | Ch. 151 → |