← Ch.145 | Ch.147 → |
Nếu trên quầy không thấy, dưới đất cũng không thấy, không phải là...
Nhân viên bán hàng biết mình cũng không thể tùy tiện chỉ trích người khác, chỉ nhìn hai người: "Giúp tôi xem dưới chân các cô có bút của tôi không?"
Ngọc Đào rũ mắt nhìn trên mặt đất một cái: "Không có."
Nói xong, rất biết điều cầm lấy túi xách của mình, đem đồ vật bên trong đổ ra, "Trong túi của tôi cũng không có bút của cô."
Nhân viên bán hàng vừa nhìn, trong túi của cô có không ít đồ vật nhỏ, cái gì mà son môi và chìa khóa son phấn các loại, quả thật cũng có bút, nhưng cây bút này hơi cũ, hơn nữa còn là màu xám, không phải là cây bút màu đen mình chưa tìm được.
Tạ Uyển Trinh trong lòng vụng trộm cười, nghĩ bút đương nhiên sẽ không ở trong túi xách của cô, bởi vì nó ở trong túi áo của cô, lát nữa phải nhắc nhở nhân viên bán hàng lục soát thân thể mới được.
Nhưng nhìn cô nói như thế, Tạ Uyển Trinh bất giác sờ sờ túi tiên của mình một chút.
May mắn thay, không có gì trong túi.
Tô Ngọc Đào quá mức tự giác, nhân viên bán hàng cũng ngượng ngùng, đang muốn nói chuyện, cô lại cười nói với cô gái bên cạnh: "Túi xách của cô cũng lấy ra xem đi, đừng để người ta hiểu lâm trong lòng."
Tạ Uyển Trinh nhìn cô vội vàng lại âm thầm chỉ trích, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn, đổ tất cả đồ trong túi xách của cô ta lên quầy: "Túi của tôi cũng không có bút của cô ấy!"
Cùng với giọng nói khẳng định của cô, đồ đạc trong túi rơi xuống, đập vào cửa sổ quầy, Đinh" một tiếng, một cây bút mới từ bên trong rơi ra.
Tạ Uyển Trinh nhìn cây bút kia, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, nó rõ ràng phải ở trong túi Tô Ngọc Đào, sao đột nhiên lại ở trong túi của mình?
Cô ta vô thức đưa tay ra với lấy nó, nhưng tay của nhân viên bán hàng đã nhanh hơn cô ta một bước.
Nhân viên bán hàng nhìn cây bút, trên đó khắc rõ ràng hợp tác xã cung cấp và giá bút, bút này là cô ấy giữ, nếu không thể tìm thấy, đến lúc đó cô ấy sẽ mất tiền!
"Cô đã ăn cắp bút của tôi ư?" Ánh mắt cô ấy tức giận nhìn chằm chằm Tạ Uyển Trinh, thoáng cái đã túm lấy cô ta: "Vừa rồi cô chính là người đặt sợi len ở trên bút!"
"Không phải!" Tạ Uyển Trinh lúc này phản bác, dùng sức giấy giụa: "Tôi không trộm bút của cô."
Nhân viên bán hàng nắm chặt tay cô ta, thoáng cái mở cửa quầy từ bên trong đi ra: "Vậy làm sao bút của tôi lại trong túi của cô?"
Lư
Lời chất vấn của cô ấy dẫn dắt tất cả ánh mắt đến trên người Tạ Uyển Trinh, ánh mắt sáng quắc kia tựa như từng đợt tia lửa, thiêu trên người cô ta như thể muốn thiêu ra cả một cái động.
Đầu óc Tạ Uyển Trinh trống rỗng, ánh mắt thoáng nhìn khóe môi Tô Ngọc Đào cười như có như không, giống như biết rõ tất cả.
Là Tô Ngọc Đàol
Vừa rồi cô ta đột nhiên kéo mình một cái, chính là lúc đó nhét bút vào trong túi của mình!
"Là cô ta!" Tạ Uyển Trinh quay đầu chỉ vào Tô Ngọc Đào: "Vừa rồi cô ta kéo tôi một cái, sau đó nhét bút vào trong túi của tôi."
Đó là sự thật!
Người khác khẳng định không biết tình huống gì, nhưng lúc này Tạ Uyển Trinh đã hoàn toàn phản ứng lại.
"Cô nói gì vậy?" Ngọc Đào liếc mắt nhìn cô ta, ánh mắt điềm đạm đáng thương, "Bút là từ trong túi của cô rơi ra, tôi vẫn luôn chọn khăn quàng cổ mà."
Đôi mắt lấp lánh của Tô Ngọc Đào mang theo kinh ngạc, giống như một con thỏ sợ hãi, bị tai họa bất ngờ, nhìn vô cùng đáng thương.
Bút là từ trong túi của Tạ Uyển Trinh rơi ra, nhân viên bán hàng và mọi người cũng không phải kẻ ngốc, không phải cô ta nói cái gì thì tin cái đó.
Hơn nữa, cô ta còn có ý đồ đổ tội cho người khác, lần này, tất cả mọi người đều cảm thấy Tô Ngọc Đào vô cùng đáng thương.
Trong đám người rất nhanh có người chỉ vào Tạ Uyển Trinh nói: "Cô như vậy là trợn mắt nói dối đói"
← Ch. 145 | Ch. 147 → |