← Ch.127 | Ch.129 → |
Một buổi nghi thức coi như là chính thức kết thúc, cuối cùng Ngọc Đào cũng có thời gian thở dốc, cô quan sát đánh giá căn nhà này một lượt, cũng không xa lạ gì nhưng lại có chút khác biệt.
Trên tường dán rất nhiều chữ hỷ đỏ, tủ quần áo và bàn trang điểm bày ở trong góc, trông có vẻ rất mới, chiếc chiếu trên giường nhìn cũng mới, phía trên hai chiếc gối đỏ thẫm còn thêu chim uyên ương trông rất sống động, lộ ra không khí vui mừng.
"Mệt chết em rồi." Sau khi đợi người xem náo nhiệt hoàn toàn rời khỏi đây, Tô Ngọc Thanh trực tiếp ngã xuống giường, ngước mắt nhìn Ngọc Đào: "Chị, anh Vân Dương đối xử với chị thật tốt, chị xem có ai kết hôn mà được long trọng như vậy đâu."
Bây giờ mọi người đều nghèo, nhà người đàn ông có ít tiền sẽ đưa cho đàng gái chút quần áo, thùng sắt khăn trải giường các loại, nhưng nhà họ Lục lại không giống thế.
Ngày hôm qua nhà họ Lục cũng đã đưa rất nhiều sính lễ tới, ở trong huyện Lục Vân Dương cũng mua phòng rồi, không ngờ bên nhà này còn trang trí tốt như vậy.
"Thật không?" Ngọc Đào chỉ mới kết hôn một lân, cũng không biết đi so sánh với người khác thế nào.
"Dĩ nhiên rồi" Tô Ngọc Thanh cười nói: "Ngoại trừ sính lễ, còn mua cho chị một bộ tủ quân áo, mua một cái máy khâu, những thứ này đại đội chúng ta gả cho người ngoài cũng không có đâu!"
Nghe vậy, Ngọc Đào nhướng nhướng mày, thì ra người khác kết hôn không có những thứ này sao? Tô Ngọc Thanh nằm một chút lại đứng lên từ trên giường, xụ mặt, giả vờ một bộ dáng tiểu đại nhân nhìn chằm chằm cô nói: "Mẹ bảo em nói với chị rằng nhất định phải sống qua ngày thật tốt cùng anh Vân Dương, đừng giở thói quen bướng bỉnh ra."
Bây giờ Ngọc Đào là người, lại kết hôn, dĩ nhiên muốn tuân thủ quy tắc vợ chồng ở thế giới này!
Những người này, sao không có chút lòng tin nào với cô vậy?
Cô đưa tay gõ một cái vào trán Tô Ngọc Thanh, cười nói: "Sao em giống bà nội vậy, cứ lải nhà lải nhải."
Lời đang nói, cửa phòng lại bị người khác mở ra, trong tay Lục Vân Dương cầm thức ăn xuất hiện ở cửa.
"Hai người có đói bụng không?" Anh đi vào trong nhà cười hỏi.
Nhà họ Lục mở tiệc rượu là buổi chiều, lúc này đã có rất nhiều khách mời tới, những người đi theo nhà họ Tô cũng đã ở bên ngoài chuẩn bị chờ ăn cơm, Tô Ngọc Thanh vô cùng biết điều lui ra ngoài: "Em đi ra bên ngoài tìm bọn họ ăn cơm."
Nói xong, còn nhân tiện lại đóng cửa lại.
Ngọc Đào ngôi ở trên giường, chân nhỏ quơ quơ, giương mắt nhìn người đàn ông đi tới, nói: "Đói..."
"Mang theo đồ ăn ngon cho em đây." Lục Vân Dương dọn sơ qua đồ vật bày bừa bãi trên bàn sang một bên: "Lát nữa ăn xong em ngủ trưa đi, khi nào đến giờ thì anh gọi em đi mời rượu."
Ngọc Đào nghe vậy lắc đầu một cái, chỉ thức ăn kia: "Em không muốn ăn cái đó."
Mày Lục Vân Dương hơi cau lại, đi tới đứng ở trước mặt cô: "Vậy em muốn ăn cái gì để anh đi lấy." Ngọc Đào cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm con ngươi sâu thẳm kia của anh khóe môi nở một nụ cười nhẹ, dừng một lúc mới nói: "Em muốn ăn anh!"
Cô vừa nói lời câu dẫn, ánh mắt trong suốt bị nhuộm mấy phần mờ mịt, hô hấp nhàn nhạt kia cố ý phun lên mặt anh, giống bị nhiệt độ của cô nhiễm vào vậy, Lục Vân Dương chỉ cảm thấy lòng tràn đầy lửa đốt.
Anh khẽ nuốt nước bọt, đưa tay bóp cằm cô một chút, đột ngột hôn lên đôi môi kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu yêu tinh, chờ anh kết thúc sẽ thu thập em"
Buổi chiều khách tới rất nhiều, Tống Mỹ Hoa bận rộn đến mức chân không chạm đất, thấy Lục Vân Dương vào phòng hơn nửa ngày không đi ra, vì vậy đến phòng tân hôn nhìn thử, thấy hai cái miệng nhỏ ngồi ở chỗ đó anh một ngụm em một ngụm đang đút cho nhau, suýt nữa không thở nổi.
"Cơm nước xong thì mau tới đây giúp một tay.
Bà ta nhìn Lục Vân Dương nghiêm nghị nói: "Một lát nữa họ hàng cậu ruột của con có thể sẽ đến."
← Ch. 127 | Ch. 129 → |