← Ch.125 | Ch.127 → |
Cô đang toàn tâm toàn ý nghĩ chuyện kết hôn ngày mai, tâm tư đã sớm bay đi mất, chỉ vừa nghe vừa tùy ý "dạ vâng" mà đáp lời.
Bà nội nhìn một cái cũng biết cô không nghe vào, nói mệt rồi cũng cũng mặc kệ cô, chỉ thúc giục cô mau đi ngủ, sáng mai sẽ có người tới chải tóc.
Ngọc Đào sống ngàn năm, cho tới bây giờ vẫn chưa trải qua chuyện kết hôn ở nhân gian này, lại nghĩ một chút đến sau khi kết hôn hai người có thể nước sữa giao hòa, lập tức hưng phấn đến nửa đêm, khó khăn lắm mới thiếp đi.
Sáng sớm ngày tiếp theo, nhà họ Tô vang lên hàng loạt tiếng pháo, mặc dù cách giờ lành còn sớm, nhưng mà quá trình kết hôn luôn phức tạp, Ngọc Đào trực tiếp bị kéo dậy ăn cơm chuẩn bị trang điểm.
Sau khi ăn sáng xong, nhà họ Tô bắt đầu bận rộn, mặc dù người đến tiệc chiêu đãi cũng không coi là nhiều, nhưng mọi người sống trong cùng một thôn, ai cũng đến chào hỏi, lập tức trong sân bỗng nhiên ồn ào náo nhiệt, Ngọc Đào cũng bị kéo trở lại vào trong nhà.
Cô thay váy đỏ thẫm đã sớm chuẩn bị xong lúc trước, người tới làm tục bới đầu búi tóc cho cô đều là những thím trong đội, nhìn cô da trắng như tuyết, mặt bóng loáng mịn màng, ngay cả lông tơ cũng không nhìn thấy, mọi người ai cũng khen cô xinh đẹp.
Ngọc Đào đón nhận những lời khen này mà không hề cảm thấy chột dạ, đợi những người thím kia búi tóc xong, cô lại trang điểm thật xinh đẹp cho mình.
Sau một trận dày vò, cuối cùng nghe phía bên ngoài có tiếng kèn xô-na và tiếng pháo nổ, tất cả người chờ xem náo nhiệt trong phòng đều ra bên ngoài để xem cuộc vui.
"Chị, anh Vân Dương tới." Hôm nay Tô Ngọc Thanh đưa dâu, vừa nghe thấy âm thanh này liền nhanh chóng bảo cô chuẩn bị: "Lúc rời khỏi gian nhà chính chị nhớ phải khóc đấy."
"Khóc?" Ngọc Đào nghi ngờ một chút, lúc này cô nhớ ra rồi, cái này gọi là khóc gả.
Nhưng mà bây giờ cô vô cùng vui vẻ, sao có tâm tình khóc lóc được chứ, hơn nữa hai nhà Tô Lục cũng không xa nhau, nếu như Trịnh Xuân Linh nói nhớ cô, cô chỉ cần nửa tiếng là có thể quay về rồi, không khóc nổi đâu!
Đang suy nghĩ, cô liền thấy Trịnh Xuân Linh chạy vào, lập tức ôm lấy cô, trong miệng liền bắt đầu nghẹn ngào khóc nấc lên.
Bà khóc lộ ra vẻ rất xúc động, trong miệng lại dặn dò một đống, Ngọc Đào nghe mà trong lòng ê ẩm, suy nghĩ một chút, thế là đưa tay ôm lấy bà, chậm rãi dỗ dành: "Mẹ, mẹ đừng khóc, sau này con và Vân Dương sẽ thường về thăm mọi người mà."
Người đi theo xem náo nhiệt không nhịn được cười lên, ngược lại bảo cô khóc đi.
Bây giờ Ngọc Đào có chút thống khổ, những người này phải làm cho cô khóc lên mới may mắn, bà nội và Trịnh Xuân Linh cũng khóc, nếu như cô không khóc thật không thể nào nói nổi, vì vậy chỉ có thể mạnh mẽ bấm bắp đùi mình một cái, nặn ra chút nước mắt.
Ngay lúc này Lục Vân Dương vào nhà, nhìn động tác của cô thì gân như không nhịn được cười, vội quay đầu hướng về phía Trịnh Xuân Linh nói một tiếng: "Mẹ, con tới đón Ngọc Đào."
Trịnh Xuân Linh phục hồi lại tinh thần, lau nước mắt một cái, quay đầu dặn dò Lục Vân Dương: "Mẹ giao Ngọc Đào cho con, bình thời nó tương đối tự do phóng khoáng, sau khi kết hôn con thương yêu nó chút, nhường nhịn nó nhiều một chút."
Những lời này, không cần Trịnh Xuân Linh nói Lục Vân Dương cũng sẽ làm: "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ nhường nhịn cô ấy."
Trịnh Xuân Linh nghĩ đến thái độ của Tống Mỹ Hoa đối với cuộc hôn nhân lần này, lại tiếp tục dặn dò: "Bên mẹ con cũng phải để ý nhiều hơn, đừng để Ngọc Đào bị ủy khuất."
Hôm nay cô gái mặc váy đỏ thẫm, tóc dài được búi lên, để lộ xương quai xanh thanh tú trên chiếc cổ mảnh mai, lại trang điểm, bên dưới mũi là đôi môi đỏ mà mọng, gương mặt lại mị lại hoặc, trên dưới cả người đầy gợi cảm mê hoặc, giống như một con yêu tinh câu đi hồn người.
← Ch. 125 | Ch. 127 → |