← Ch.113 | Ch.115 → |
Thấy anh tiến lại gân mình, Ngọc Đào thâm cảm thấy có gì đó không đúng: "Sao, sao anh lại đến đây?"
Lục Vân Dương nhướn mày, không trả lời cô, quay sang nhìn bà nội Tô, thấp giọng nói: "Bà nội, phiếu này là cháu đưa cho Ngọc Đào, vừa nãy nghe mọi người tranh luận nên muốn đến giải thích một chút."
Một câu nói đơn giản nhưng cung cấp đủ manh mối cho người nhà họ Tô.
Hai người này vốn không quá thân thiết, từ sau chuyện hủy hôn, về cơ bản đã coi như kết thù kết oán, nhưng bây giờ Lục Vân Dương lại đến tìm Ngọc Đào, còn nói đã cho cô mượn phiếu?
Họ trở nên thân thiết như vậy từ lúc nào?
Đôi mắt nhỏ đục của bà nội Tô khẽ chuyển động, sau khi biết là phiếu Lục Vân Dương cho mượn, bà nội thở phào một hơi: "Bây giờ cháu tìm nó để lấy lại phiếu à?"
"Không ạ-" Lúc này Lục Vân Dương mới nhận ra, hình như thái độ của nhà họ Tô đối với mình vẫn không thay đổi.
Anh không muốn mỗi lần đến tìm Ngọc Đào đều phải lén lút như yêu đương vụng trộm, nếu đã như vậy, chi bằng thẳng thắn thừa nhận chuyện hai người với nhà họ Tô.
Anh ngoái đầu, trực tiếp nắm tay Ngọc Đào, nhìn bà nội, ánh mắt chân thành: "Cháu nhớ cô ấy nên muốn đến thăm."
Bàn tay to lớn bao trùm tay cô, hơi ấm từ lòng bàn tay khiến cô cảm thấy nóng lên.
Ngọc Đào vô thức muốn rút tay lại, nhưng lại bị anh nắm chặt.
Cô trân trân nhìn anh.
Không ngờ anh lại dám đứng trước mặt người nhà họ Tô, chưa chào hỏi gì đã trực tiếp nắm tay cô như vậy! Đây chẳng phải đang công khai hai người là một đôi với mấy người nhà họ Tô à?
Anh chưa bàn bạc gì với cô, cô cũng chưa chuẩn bị gì để ứng phó!
Bà nội Tô và mấy người khác đều giật mình vì hành động của anh, ngơ ngác nhìn hai người nắm tay nhau thật chặt, một lúc lâu sau vẫn chưa có phản ứng.
Sau khi định thần lại, Trịnh Xuân Linh bước lên trước, kéo Ngọc Đào lại: "Hai đứa đang làm gì thế?"
Bà hơi biến sắc, vội nhìn về phía con đường nhỏ ngoài vườn: "Còn tay trong tay nữa, điên rồi hả?"
Lục Vân Dương cũng sớm đoán được người nhà họ Tô sẽ phản ứng như này, vì thế anh đã nghĩ ra cách đối phó phù hợp trước khi vào đây: "Thím Tô, cháu không bị điên, cháu đến tìm Ngọc Đào, tiện thể thông báo với mọi người về chuyện của chúng cháu."
Hai người tay trong tay trước mặt mọi người, Lục Vân Dương lại nói những lời này, những người còn lại sao có thể không nhìn ra tình huống hiện tại của hai người họ chứ?
Nhưng, từ lúc nào mà hai người này...
Khiến người ta quá quá quá quá bất ngờ rồi.
Trịnh Xuân Linh ngây người, trước giờ chưa từng nghĩ hai người họ sẽ qua lại với nhau.
Bà ngoái nhìn người đàn ông của mình, một hồi lâu vẫn không thốt nên lời.
"Vào cả đi!" Vẫn là bà nội giữ được bình tĩnh, sắc mặt bà nội trâm xuống, gọi mọi người vào nhà ngay.
Sắc mặt của người họ Tô không tốt cho lắm, rõ ràng ánh nắng buổi sớm rất nóng, nhưng không khí trong nhà lại không được ấm áp, Ngọc Đào cảm thấy hơi lành lạnh.
Cô nhìn người đàn ông, anh đang nghiêm mặt, bộ dạng còn nghiêm túc hơn cả bà nội.
Lục Vân Dương cảm nhận được ánh mắt cô, liếc mắt sang nhìn, khẽ cười, ý muốn nói cô không cần lo lắng.
Bà nội Tô thấy hai người đang đưa mắt nhìn nhau, húng hắng ho vài tiếng, chỉ vào Ngọc Đào, lạnh lùng: "Hai đứa qua lại với nhau từ bao giờ?"
Bà nội nhướng mắt, dáng vẻ hung dữ như đang muốn tính sổ.
Ngọc Đào nơm nớp lo sợ.
Tuy cô là yêu tinh, cũng không lo lắng bà nội sẽ nói những lời phản đối họ ở bên nhau, nhưng nếu bà nội và mọi người đồng ý với mình và Lục Vân Dương, cô sẽ vui hơn rất nhiều.
"Cũng không lâu lắm ạ." Cô thành thực trả lời: "Mới gần đây thôi."
Hiển nhiên bà nội Tô không hài lòng với câu trả lời này, lại hếch mặt lên, giọng điệu càng thêm nặng nề: "Rốt cuộc là bao lâu?"
← Ch. 113 | Ch. 115 → |