← Ch.058 | Ch.060 → |
Bạch Kính Sơn nặng nề gật đầu, nếu có thể kiên trì tiếp thì bọn họ nhất định sẽ lại nhìn thấy ánh sáng.
Giang Noãn lại lên núi, cô nghĩ nhiều nhất là hai năm nữa, những phần tử trí thức bị trục xuất này sẽ được sửa lại án sai, mong ông bà có thể vượt qua.
...
Những chiếc lá khô héo và vàng rơi theo gió lạnh, mùa thu qua đi và mùa đông đến.
Mấy ngày nay bên ngoài trời đang có tuyết rơi, mọi người đều trốn trong nhà không muốn ra ngoài vì lạnh.
Đám Giang Noãn cũng mặc quần áo bông dày cộp, đội mũ Lôi Phong, găng tay, giày bông, trong bụng để túi chườm nước ấm, trang bị đầy đủ ngồi trong bếp để giữ ấm và trò chuyện.
Lúc này hoàn cảnh nông thôn khắc nghiệt, củi lửa cũng hạn chế, trừ lúc ngủ ra thì thời gian còn lại mọi người đều ở trong bếp giữ ấm.
Giang Noãn không quên mang sách theo để học, Triệu Hướng Tiền trêu chọc: "Thanh niên trí thức Giang, hiện tại cả nước đã đình chỉ học từ lâu, kỳ thi tuyển sinh đại học cũng bị hủy bỏ lâu như vậy rồi, không phải em học sẽ mất công à, không có đất dụng võ."
Giang Noãn nhướng mày, thầm nghĩ đến lúc đó anh sẽ biết nó có ích hay không, nhưng cô không dám nói kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ khôi phục lại, vì sợ bị người ích kỷ đi tố cáo.
"Em thích học đấy, dù sao bây giờ em cũng không có việc gì để làm. Hơn nữa, làm sao anh biết rằng nó vô dụng? Nếu mà có ích thì chẳng phải em sẽ rất may mắn à!" Giang Noãn có ý sâu xa liếc nhìn Triệu Hướng Tiền, đồng thời cũng muốn nhân cơ hội này để nhắc nhở những người khác, hy vọng họ cũng có thể nắm bắt cơ hội này để thay đổi vận mệnh của chính mình.
Vẻ mặt của những người có mặt đều thay đổi, có người vẫn không đồng ý, có người sáng mắt ra, có người thì nhìn cô như kẻ ngốc, như đang muốn nói: "Tỉnh táo lại đi cô bé à, đừng nói lời vô nghĩa nữa." Đây không phải là kẻ ngốc nói sảng sao?
Vì Giang Noãn ngày nào cũng cầm sách vào bếp học bài, còn học rất nghiêm túc nữa.
Mọi người trong ký túc xá nữ đều bị khơi dậy niềm tin, nhao nhao đòi Giang Noãn cho mượn sách. Ngoài việc mượn sách, Dương Ái Liên còn tìm và hỏi Giang Noãn về những đề mà mình không biết làm, học đến quên ăn quên ngủ, si mê hết sức. Giang Noãn nhìn Dương Ái Liên như học sinh giỏi, cô cảm thán, giác ngộ tư tưởng thật cao!
Về phía nam sinh thì chỉ có Trần Bân và Vương Bình đang học, Triệu Hướng Tiền và Trương Kế Quân không quan tâm, đặc biệt là Trương Kế Quân còn khinh thường nhìn nhóm người đang học.
Giang Noãn nghĩ lúc mình mới đến còn cảm thấy Trương Kế Quân khá tốt, thật thà lương thiện, nhưng sau lần trước khi ông cụ ngất đi, trong lòng cô vẫn hơi chán ghét anh ta. Mặc dù anh ta không làm sai, nhưng cô không thể dùng đạo đức để ép buộc anh ta.
Bây giờ Giang Noãn nhìn thấy Trương Kế Quân xem thường đức tính học tập của họ, cô hoàn toàn phớt lờ và không khuyên nhủ nữa.
Trời lạnh cóng, khi Giang Noãn trở về ký túc xá nhìn thấy rèm cửa phòng giam vạn năm của Cố Tương được mở ra, cô liếc mắt nhìn liền kinh ngạc. Chăn bông trên giường Cố Tương vẫn rất mỏng, căn phòng này lại không có bếp sưởi, chiếc chăn bông này không hề chống được cái lạnh, không biết mấy ngày qua cô ấy đã làm thế nào mà có thể sống sót qua những ngày lạnh giá này.
Giang Noãn sững sờ nhìn giường của Cố Tương, lúc này Cố Tương từ ngoài đi vào phòng. Cô ấy nhìn theo tầm mắt của Giang Noãn, mím môi, trong mắt lộ ra vẻ khó chịu. Sao mình lại quên đóng rèm chứ, còn bị Giang Noãn đi vào nhìn thấy nữa, cô ấy cảm thấy rất khó xử.
"Cô ngủ với tôi đi." Giang Noãn nói với Cố Tương khi cô ấy đi ngang qua.
Cố Tương dừng lại, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: "Không cần, tôi không lạnh."
Ở cùng cô ấy lâu như vậy nên Giang Noãn cũng biết tính cách của cô ấy rất bướng bỉnh, việc gì cũng tự mình làm, không thích làm phiền người khác, có lòng tự trọng rất cao.
Giang Noãn bước tới nắm tay Cố Tương, lạnh tanh. Cô cứng rắn nói: "Đêm nay đến ngủ với tôi, không thì tôi mang chăn bông qua ngủ với cô cũng được!"
Mũi Cố Tương chua xót, bàn tay lạnh lẽo lâu ngày lại trở nên nóng ấm, hơi nóng từ tay truyền đến tim cô ấy.
← Ch. 058 | Ch. 060 → |