← Ch.050 | Ch.052 → |
Thẩm Gia Vĩ mua hai bộ sách giáo khoa cấp ba và ba cuốn sách bài tập ở hiệu sách, anh ấy mua hai bộ sách giáo khoa là vì bộ anh ấy sử dụng trước đây đã đưa cho em trai của mình, vì vậy em trai của anh ấy không cần phải mua nữa.
Anh ấy còn nhớ em gái mình dặn mình và em trai chăm chỉ học hành, em gái ở dưới quê đã rất khổ rồi mà vẫn nhất quyết học nên đương nhiên hai anh em họ phải noi theo, không thể phụ lòng quan tâm của cô dành cho mình! Dù sao anh và em trai mình cũng không có việc gì làm, anh là người học nghề, rất rảnh rỗi, quay về sẽ bắt đầu học hành chăm chỉ! Anh ấy còn khá thích đọc sách, đặc biệt là toán học mà anh ấy thấy rất thú vị.
Bây giờ các lớp học bị tạm ngừng, không biết họ có thể nhập học lên lớp lại hay không, trong hiệu sách không có ai mua sách giáo khoa và sách bài tập. Anh ấy mua cùng một lúc nhiều như vậy nên bị chủ hiệu sách nhìn mình bằng con mắt như nhìn một kẻ ngốc. Nhìn thấy ngọn lửa của Thẩm Gia Vĩ, anh đang quyết tâm chăm chỉ học tập, tiến bộ mỗi ngày, có hiểu không hả!
Ba ngày sau, nhà họ Thẩm gửi hai gói hàng rất lớn và một bức thư đi.
...
Nhà họ Hứa.
Từ khi ông cụ Hứa ăn tương ớt của Giang Noãn gửi cho là mỗi ngày ông ăn rất ngon miệng, sau khi sử dụng miếng dán do Giang Noãn gửi, cơn đau ở thắt lưng của ông đã thuyên giảm rất nhiều, ngủ cũng ngon hơn! Ông càng ngày càng cảm thấy Giang Noãn thật sự rất tốt, tốt đến mức thực sự muốn bắt cóc cô về làm vợ của cháu trai mình.
Tâm tư của ông d. a. o động! Điều này không phải là không thể! Hai gia đình đều biết rõ về nhau, Hứa Yến là cháu trai của ông, ông rất hiểu rõ bản tính của cháu mình. Tuy rằng ngốc nhưng nhất định là người có thể tin tưởng, chắc chắn 100% cháu trai của mình sẽ thích con bé Noãn!
Ông Hứa càng nghĩ càng thấy vui, ông dứt khoát giúp đỡ cháu trai của mình, để cháu trai nhanh chóng theo đuổi được con bé Noãn rồi cưới về nhà!
Mấy ngày nay ông Hứa đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho con gái nhà người ta, có khăn quàng cổ, găng tay, dây buộc tóc... Ông sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy, viết một bức thư dài gửi đi cùng.
...
Thôn Thanh Thủy.
Bây giờ là tháng mười, trong thời gian này toàn bộ người dân thôn Thanh Thủy đều được điều động đi tiến hành thu hoạch mùa thu, thu hoạch mùa thu không vất vả như trồng vội gặt vội. Một là trồng vội gặt vội xong phải gieo mạ, còn vụ mùa thu thì không cần, chờ đến mùa xuân năm sau mới gieo mạ nên thời gian thu hoạch mùa thu ít hơn một nửa thời gian trồng vội gặt vội, gần như chưa đầy một tuần là thu hoạch và phơi lúa xong. Hai là thời tiết bây giờ không gay gắt, ngoại trừ buổi trưa có chút nắng thì những lúc khác nhiệt độ vẫn rất dễ chịu.
Thu hoạch mùa thu này một tuần liền kết thúc thuận lợi, Giang Noãn cảm thấy không có gì, cũng không quá mệt mỏi, chỉ là so với bình thường nhiều việc hơn một chút.
Sau vụ thu hoạch mùa thu, dân làng và thanh niên trí thức hầu như không phải đi làm, trừ những người chăn nuôi heo trong làng có nhiệm vụ chăn nuôi phải tiếp tục cho chúng ăn. Họ thường hái rau, hoặc lên núi hái ít rau rừng cho ăn, chờ đợi mùa đông và năm mới tới.
Năm nay cũng chỉ còn hai tháng nữa thôi!
Giang Noãn cầm len tiếp tục đan chiếc áo còn dang dở.
Mấy hôm trước cô tranh thủ lúc rảnh rỗi đan xong cái khăn quàng cổ màu đỏ rượu và cái áo cổ lọ màu xanh đậm, bây giờ cô không muốn đan cái này nữa. Đan mỏi mắt, cô yêu cái đẹp nhưng không muốn làm cho đôi mắt đẹp của mình bị cận thị.
Giang Noãn thấy Tô Hiểu Nguyệt cũng muốn học đan với mình nên đã bán phần len còn lại cho Tô Hiểu Nguyệt.
Bây giờ Tô Hiểu Nguyệt cũng đang ngồi trên giường và đan áo len của mình bất cứ khi nào cô ấy rảnh rỗi.
Giang Noãn nhìn chiếc chăn bông mỏng manh trên giường, bây giờ còn ấm chứ qua mấy ngày nữa là cô sẽ bị lạnh c. h. ế. t mất. Cô lại không tiện lấy chăn ở trong không gian ra, nên định ngày mai đi huyện một chuyến! Nhân tiện xem bên ông ngoại có gửi thư cho mình không!
Nghĩ đến đây, Giang Noãn nói với đám người Lý Hồng Anh: "Ngày mai các chị có đi huyện không?"
Thấy các cô ấy đều lắc đầu, được rồi, cô sẽ tự mình đi!
Lúc cô cúi đầu xuống, trong mắt Tưởng Tú Hà hiện lên một tia lạnh lùng âm u điên cuồng.
Bởi vì tối qua họ đã nghe trưởng thôn nói rằng trưa mai xe lừa mới có thể đưa bọn họ đi huyện.
Giang Noãn nghe được thông báo này rất vui mừng, cuối cùng cô cũng không phải dậy sớm bắt xe nữa! Có thể ngủ nướng một giấc!
Ngày hôm sau, Giang Noãn tỉnh dậy, ký túc xá trống không, cô lấy đồng hồ đeo tay ra kiểm tra thời gian, đã mười một giờ.
Giang Noãn đoán có lẽ người ở ký túc xá đã lên núi kiếm thêm, gần đây người trong thôn rảnh rỗi nên lên núi thử vận may, không ngờ lại bắt được gà rừng và thỏ.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |