Đến Huyện 1
← Ch.043 | Ch.045 → |
Khi Giang Noãn trở lại ký túc xá thanh niên trí thức thì mặt trời đã lên trên đỉnh đầu, trên đường trở về, cô lấy từ trong không gian ra mấy cái chân gà lớn cùng bánh bao thịt, ngoài ra còn ăn chùm nho, đúng là sướng!
Trở về ký túc xá, mọi người đã ăn cơm no và làm việc riêng trong phòng, khâu giày, đi ngủ, trong khi đó Tô Hiểu Nguyệt và Lý Hồng Anh đang làm quần áo.
Nhìn thấy Giang Noãn trở lại, Tô Hiểu Nguyệt nhẹ giọng hỏi: "Cậu ăn cơm chưa?"
Giang Noãn gật đầu với cô ấy, sau đó đi về phía giường, cô định ngày mai sẽ đến huyện gửi những món đồ mà gần đây mình vừa thu xếp xong cho ông bà ngoại.
Ngoài mấy lọ tương ớt, Giang Noãn còn tính đến chuyện ông bà ngoại ngày càng già yếu, đau lưng mỏi gối là điều không thể tránh khỏi. Nhất là khi còn trẻ ông ngoại cô đã chống chọi với rất nhiều vết thương, nên cô định gửi cho họ miếng cao dán gân cốt và miếng dán giảm đau khớp. Nhân tiện cô cũng chuẩn bị một phần cho ông nội Hứa, cô tháo rời bao bì bên ngoài và sử dụng một túi kín để gói, tổng cộng chia thành ba túi!
Cô gửi một hộp trà ngon cho cậu, đó là đặc sản mà cô đã mua khi đi du lịch ở kiếp trước, gửi cho mợ một bộ sản phẩm chăm sóc da, tất nhiên là cô đã xử lý bao bì rồi. Cô còn gửi cho các anh chị em họ mấy chiếc túi xách màu xanh quân đội mà mình đã làm trong những ngày vừa qua, nó rất chắc chắn, bền và đẹp! Lúc làm ra còn được đám Lý Hồng Anh khen ngợi, họ cũng muốn cô làm cho mình một chiếc.
Món quà dành cho mỗi người là một phần tấm lòng của cô, cũng là thái độ và tình cảm của cô coi họ như một gia đình, cô rất trân trọng họ và cũng rất biết ơn.
Ngoài ra, cô còn gửi cho họ một số đồ ăn vặt mà trước đây cô đã làm ở trong không gian, chẳng hạn như thịt heo khô, bánh quy và kẹo hạnh phúc.
Tất cả được sắp xếp vào một túi lớn.
Giờ chỉ còn lại việc viết thư, cô lấy giấy bút ra viết một trang bày tỏ sự nhớ nhung của mình dành cho họ. Sau đó cô viết bảo họ không phải lo lắng cho bản thân, cô sẽ tự lo cho mình, cô không đề cập đến chuyện mình rơi xuống nước, sợ họ lo lắng.
Cô còn đề cập đến những món đồ trong túi là chia cho ai, đặc biệt đề cập chuyện mình muốn tặng cho ông Hứa một phần thuốc cao dán và nước sốt để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Cuối cùng, trong bức thư cô đề cập đến chuyện mình muốn giữ thói quen học tập tốt, muốn bọn họ giúp đỡ tìm một bộ sách giáo khoa cấp ba gửi qua cho mình, thuận tiện cũng mơ hồ nhắc đến em họ và anh họ cũng nên chăm chỉ học hành.
Anh họ hơn cô hai tuổi, còn em họ cô chỉ kém cô một tuổi, cô hy vọng hai người họ có thể nắm bắt cơ hội thi vào đại học và có một tương lai tươi sáng. Nghe thế hệ đời sau nói, trước đây những tấm bằng cấp rất được ưa chuộng, chỉ cần thi đỗ thì dù là sinh viên cao đẳng hay đại học cũng đã là một chuyện vui làm rạng danh tổ tiên. Sau khi ra trường có thể đảm bảo 100% có công việc ổn định, hầu như không phải lo lắng về kế sinh nhai.
Không giống như những thế hệ sau đâu đâu cũng có sinh viên đại học, ngoại trừ các trường đại học hàng đầu ra thì giá trị thực của bằng chỉ là một tờ giấy mà ai cũng có. Có hàng triệu, hàng chục triệu sinh viên tốt nghiệp trên khắp cả nước đang gặp khó khăn trong việc tìm kiếm việc làm.
Giang Noãn đã viết đầy hai trang, cô ngừng viết để dán bức thư trong sự hài lòng.
Chỉ còn hai năm nữa là kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, tuy rằng cô khá thông minh, kiếp trước trúng tuyển vào một trường đại học trọng điểm không tồi. Nhưng dù sao cô cũng đã tốt nghiệp cấp ba được hai năm, sắp học xong đại học năm hai nên rất nhiều kiến thức cô đã quên từ lâu. Bên cạnh đó, nội dung đề thi hiện tại khác với đề thi của đời sau, đặc biệt là môn chính trị, có liên quan mật thiết đến thời đại hiện nay.
Cô phải chuẩn bị sớm, cơ hội là dành cho người có chuẩn bị, cô không làm những việc vô ích, cũng không đánh trận mà không nắm chắc. May mà còn có hai năm để ôn tập, mọi thứ vẫn còn kịp.
← Ch. 043 | Ch. 045 → |