← Ch.038 | Ch.040 → |
Triệu Thụ Căn ngạc nhiên nói: "Hào phóng đến vậy?"
Giọng điệu của Ngô Quế Lan bỗng có chút chua xót: "Người thành phố mà, đâu thiếu số tiền này."
Con người không nên so đo với nhau, bọn họ sống tốt cuộc sống nhỏ của mình đã tốt lắm rồi.
Trương Hân săn sóc nói: "Sau này gia đình chúng ta cũng sẽ ngày càng tốt hơn!"
Cô ta nói thật, đến lúc Triệu Chấn Dương phất lên cả nhà họ sẽ có một cuộc sống tốt, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, bây giờ việc bọn họ phải làm là chờ!
Ngô Quế Lan nghe vậy rất vui mừng: "Con nói đúng, con nói đúng! Mau ăn cơm thôi, mẹ muốn nếm thử mùi vị của tương ớt này như thế nào, ngửi thôi cũng thấy thơm!"
Ngô Quế Lan cầm thìa xúc một thìa bỏ vào bát, cắn một miếng vừa cay vừa thơm, ăn hết lại muốn ăn, thật sự rất ngon! Quá ngon! Bà ta lại ăn thêm vài miếng nữa.
Bọn Triệu Thụ Căn và Trương Hân thấy dáng vẻ hưởng thụ của Ngô Quế Lan, sáu người cầm thìa xúc bỏ vào bát mình, khi đút vào miệng họ chỉ nghĩ đến một từ: Tuyệt!
Trương Hân cảm thán, tay nghề này còn cao hơn cả cô ta, hơn nữa còn giỏi hơn đầu bếp lúc cô ta làm giúp việc bếp núc học lén ở kiếp trước mấy lần! Không biết là thanh niên trí thức nào làm, cô ta có thể kết bạn, học hỏi tay nghề này, sau khi học được sẽ tự làm bán, chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.
Có tính toán trong lòng, Trương Hân giả vờ tò mò hỏi Ngô Quế Lan: "Mẹ, nước tương này quá ngon! Rốt cuộc là thanh niên trí thức nào làm vậy ạ?
Có tay nghề giỏi quá."
Cô ta không để ý tới thanh niên trí thức bị rơi xuống nước lần trước.
"Là thanh niên trí thức Giang đó! Hình như tên là Giang Noãn, rất xinh đẹp!" Ngô Quế Lan thản nhiên đáp.
Giang Noãn?! Trương Hân nghĩ đến người phụ nữ như hồ ly tinh dụ dỗ người khác mà cô ta để ý trên máy kéo lần trước, lúc này cô ta cảm thấy trong lòng khó chịu như bị lấp đầy, sao lại là cô ta!
Cô ta thừa nhận mình không thích Giang Noãn, thậm chí còn rất ghét, tại sao mình lại luôn thua kém cô! Cô ta rất hận! Ước gì Giang Noãn lập tức biến mất khỏi thế giới này! Cô ta sẽ không bao giờ kết bạn với một người phụ nữ như thế, suy nghĩ riêng trong lòng cô ta cũng không còn nữa.
Thức ăn trong bát lập tức không thơm nữa, Ngô Quế Lan thấy Trương Hân ăn ít, quan tâm hỏi: "Sao thế? Khó chịu à? Sao ăn ít vậy?"
Trương Hân cười với Ngô Quế Lan, nhưng nụ cười có chút miễn cưỡng: "Không ạ, con không đói mấy." Cô ta lơ đãng đáp lại vài câu.
"Ăn thêm đi, nếu không sẽ không còn sức lực làm việc!" Lời nói vô tâm của Ngô Quế Lan đã đâm vào trái tim nhạy cảm và đen tối của Trương Hân, bàn tay đang cầm đũa của cô ta hơi siết chặt.
Làm việc làm việc suốt ngày chỉ biết làm việc! Cô ta thực sự chịu đủ rồi! Cả gia đình này ăn của cô ta, uống của cô ta, số tiền kiếm được cũng do bà già đáng chết này giữ! Hai em chồng chỉ biết có ăn! Vừa ngốc vừa đần! Chẳng làm được chuyện gì to tát cả!
Việc kinh doanh ở chợ đen không suôn sẻ, sau khi gặt mùa xong cô ta còn không có thời gian làm bánh bán, chưa kể cô ta còn chưa báo cáo chuyện bà béo tìm xã hội đen khiến cô ta ghê tởm!
Đúng là hết chuyện này đến chuyện khác đè nặng lên cô ta, sao số của cô ta lại khổ như vậy! Nếu sau này không phải Triệu Chấn Dương lên như diều gặp gió, cô ta thật sự không chịu nổi cuộc sống khó khăn này!
Kú túc xá thanh niên trí thức.
Vì hôm nay đi huyện, mọi người đều mua rất nhiều nguyên liệu, theo lý thì nên tự làm, nhưng ai cũng xin Giang Noãn cho mình nguyên liệu, thuận tiện giúp họ làm, cô nấu gì bọn họ ăn cái đó, nhưng nếu làm món thịt kho tàu lần trước thì sẽ càng tuyệt vời hơn!
Giang Noãn cũng không ngại làm thêm một chút, bèn gật đầu đồng ý.
Trần Bân đề nghị: "Mùa vụ trồng vội gặt vội đã kết thúc, hay chúng ta nấu các nguyên liệu đã mua, ăn mừng đi?"
← Ch. 038 | Ch. 040 → |