← Ch.250 | Ch.252 → |
Sự ngạc nhiên lớn đã cuốn trôi phần lớn sự hoảng loạn, sợ hãi và khó chịu trong lòng anh, anh ngẩng đầu lên nhìn lướt qua cửa ra vào.
Thân thể và tâm trạng hơi thả lỏng khi nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của cô lại giống như lập tức giẫm lên vết xe đổ, toàn thân trở nên căng thẳng, tim đau đến không thở nổi.
Anh đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt Giang Noãn, thất thần nhìn cô.
Giang Noãn mím chặt môi, nước mắt lưng tròng liếc nhìn anh, quay lưng lại không nói lời nào, giơ tay phải lên nắm cửa, cô không muốn ở lại chỗ này tí nào.
Bạo lực lạnh đúng không, không chỉ anh biết!
"Muốn đi đâu?" Hứa Yến nắm lấy cánh tay cô, lo lắng nói.
Giang Noãn vừa khóc vừa tức giận nhìn anh: "Không cần anh lo! Bỏ em ra! Em không biết hai chữ lo lắng viết như thế nào, em chưa bao giờ xem xét cảm xúc của anh, em ích kỷ như anh nghĩ! Anh bỏ ra, em muốn rời khỏi đây, muốn đưa các con biến mất khỏi thế giới của anh!" Cô mạnh mẽ kéo tay anh ra, vừa khóc vừa đánh anh, muốn hất tay anh ra, nhưng tay cô vỗ đến đau điếng, hai tay anh vẫn nắm chặt như kìm, chẳng thoát ra được.
Nghe thấy hai chữ "biến mất", vẻ mặt Hứa Yến cứng đờ, trái tim đau nhói, cơn đau xuyên thấu xương tủy, anh nghiến răng gầm nhẹ: "Rời đi? Biến mất? Không cho phép! Em và các con đều là của anh!" Lực cánh tay anh vô thức tăng lên.
Giang Noãn đau đớn kêu lên: "Đau..." Anh lại dùng "bạo lực" với cô đúng không? Vốn tâm trạng của cô rất tệ, nỗi sợ mang thai cứ đè lên cô, tay đau, tim cũng đau, đau c. h. ế. t đi được, cô ngừng vùng vẫy, bẹp miệng khóc oà lên.
Sức lực trên tay Hứa Yến lập tức mất sạch, thấy cô đau lòng tuyệt vọng quay lưng về phía anh, toàn thân run rẩy không kiềm chế được, anh kìm lại đôi mắt đỏ hoe, nước mắt bỗng trào ra.
Anh cẩn thận vòng tay từ phía sau ôm lấy cô, nâng cánh tay cô lên thổi, hôn, khàn giọng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, xin em đừng đi, đừng rời xa anh, em khó chịu thì đánh mắng anh được không, đừng phớt lờ anh, đừng rời xa anh, đừng biến mất được không, xin em..."
Một lúc lâu sau, tiếng khóc trong nhà nhỏ dần.
Trên sô pha, Giang Noãn đang được người đàn ông ôm vào lòng dỗ dành nhẹ nhàng, quần áo anh ướt đẫm, tuy không lạnh nhưng bị anh ôm như thế này cũng không thoải mái lắm.
Cô hơi vùng vẫy, Hứa Yến tưởng ôm quá chặt, cô cảm thấy không thoải mái nên anh nới lỏng tay, không dám ôm chặt, chỉ ôm hờ hờ, anh vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng dỗ dành cô còn khàn hơn vừa nãy.
"Bé con, đừng khóc nữa, là anh không tốt làm em đau, anh không nên hung dữ với em, khát không? Có muốn uống nước không?"
Giang Noãn nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, trong lòng cũng khó chịu, cô biết là lỗi của cô, là cô khiến anh lo lắng, nhưng nghĩ đến giọng điệu chất vấn cùng ánh mắt lạnh nhạt vừa nãy của anh, cô lại thấy tủi thân. Cô có còn là bé con anh yêu thương nhất nữa không, trong bụng cô còn có hai bé con nữa, sao lại có thể hung dữ với cô, vừa nãy còn bạo lực lạnh với cô, mặc dù chỉ một lúc nhưng cô thấy rất khó chịu.
Khuôn mặt nhỏ của cô có chút lạnh lùng, cô quay đầu sang một bên không nói lời nào, không muốn nhìn anh.
Để anh cũng phải nếm mùi bạo lực lạnh.
Hứa Yến cũng biết dáng vẻ vừa nãy của anh khiến cô sợ hãi, còn nói với cô như vậy, anh cũng chỉ vì quá sợ hãi, sợ cô giống như trong mơ sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời anh...
Hứa Yến bế cô lên, nâng hông bế cô vào bếp nấu nước.
Sau khi nước sôi, anh rót một cốc nước ấm cho cô uống, uống xong anh bế cô vào phòng tắm, lau mặt, dỗ dành cô vô cùng kiên nhẫn, tâm trạng của Giang Noãn cũng tốt hơn rất nhiều.
Thấy quần áo của cô đã bị anh làm ướt, Hứa Yến sợ cô sẽ bị cảm lạnh, anh cho nước nóng vào bồn tắm, cởi quần áo trên người hai người rồi ôm cô tắm nước nóng.
Anh ấn vào chân, vai và eo của cô, thấy tâm trạng của cô đã khôi phục, sắc mặt hồng hào, anh hôn lên má cô thấp giọng dỗ dành: "Bé con, là lỗi của anh, cho anh một cơ hội được không, hôm nay đến bệnh viện có sợ không? Sau này nói với anh được không, anh đi cùng em..."
Nói đến bệnh viện, Giang Noãn không khỏi nghẹn ngào, nước mắt lại trào ra.
"Ngoan, sao thế? Đừng khóc, đừng khóc..." Hứa Yến ôm cô vào lòng, trong lòng lại trở nên lo lắng, cô không nói, anh cũng không biết dỗ cô thế nào.
← Ch. 250 | Ch. 252 → |