← Ch.238 | Ch.240 → |
Thứ sáu sau khi kết thúc giờ học đã năm giờ chiều, Giang Noãn vui mừng nhảy nhót, về đến nhà là có thể gặp được người đàn ông mà cô nhớ mong.
Bọn Lý Giai muốn đi ăn tối, Giang Noãn không muốn ăn ở trường, vì vậy cô quay trở lại ký túc xá thu dọn đồ đạc trước bọn họ, cô cất tất cả những đồ dùng sinh hoạt vào tủ khóa lại, khoá luôn cả vali, giường nệm gấp gọn, hạ rèm cửa xuống rồi mới khoác chiếc túi da nhỏ chuẩn bị rời đi.
Còn chưa ra khỏi cửa ký túc xá đã thấy Lý Giai mở cửa mạnh từ bên ngoài, khiến Giang Noãn giật mình.
Lý Giai một tay chống eo, một tay chỉ bên ngoài cửa và thở hổn hển: "Noãn Noãn, chồng... chồng cậu ở dưới lầu."
Giang Noãn chớp mắt, sững sờ, Hứa Yến tới đón cô?
Cô xúc động bước nhanh ra ngoài, ánh mắt tràn ngập ánh sáng, vừa bước ra khỏi cửa ký túc xá đã thấy mấy người trong ký túc xá dựa vào lan can nhìn xuống, không biết đang xem chuyện vui gì.
Cô không quan tâm, tiếp tục đi xuống lầu.
Hứa Yến đang đứng dưới gốc cây trơ trụi dưới lầu, dáng vẻ lạnh nhạt, giống như đang bảo người khác chớ đến gần.
Giang Noãn bước xuống lầu, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt lạnh lùng của anh lập tức tan ra, ánh mắt đầy dịu dàng đập vào mắt cô.
Nụ cười trên môi Giang Noãn dần nở rộ, cô chạy đến chỗ Hứa Yến, nếu không phải ở nơi đông người, cô đã trực tiếp nhảy vào vòng tay của anh rồi.
Cô cười tươi như hoa, nghĩ đến xung quanh có không ít người, cô cũng không dám nói quá lời, chỉ nhẹ giọng nói: "Anh, sao anh lại tới đây? Đợi lâu chưa?"
Hứa Yến mỉm cười, bàn tay vừa nâng lên lại đặt xuống, anh xoa ngón tay, nhìn gương mặt xinh xắn của cô nhẹ nhàng nói: "Anh mới tới, tới đón em về nhà."
Hai người đứng dưới gốc cây không người tán gẫu một lúc rồi mới rời đi.
Họ không hề biết chỉ cần ngẩng đầu lên, không chỉ có thể thấy phòng ký túc xá của Giang Noãn, mà còn có những nữ sinh ở ký túc xá khác đang thò đầu ra, nằm ườn trên lan can nhìn họ với vẻ mặt hóng hớt.
Lý Giai nhìn theo bóng lưng xứng đôi vừa lứa của hai người đang dần đi xa, không nhịn được cảm thán: "Đúng là một đôi trai tài gái sắc, bổ mắt làm sao, đẹp hơn khung cảnh trong khuôn viên trong trường gấp trăm lần, các cậu nói xem có đúng không? À đúng rồi, các cậu còn chưa biết, lúc mới khai giảng đến ký túc xá, chẳng phải tớ là người đầu tiên đến đây à, lúc đó tớ đang dọn giường, một lúc sau Noãn Noãn và chồng của cô ấy đến. Mấy việc dọn dẹp chăn ga gối đệm đều do chồng cô ấy làm, chồng cô ấy không cho cô ấy làm gì cả, bảo Noãn Noãn cứ ngồi nghỉ ngơi, khiến tớ hâm mộ muốn chết!"
Vương Bình và Dương Ngọc đang nằm bò trên lan can cười chua xót gật đầu: "Đúng vậy, thật sự khiến người khác hâm mộ."
Hoàng Quân Di cũng rất hâm mộ, cô ấy cũng rất nhớ bạn trai ở quê của mình.
Trương Nguyệt bĩu môi khịt mũi, thầm chửi bới trong lòng: Đồ lười, cái gì cũng không làm, tưởng người khác không có bạn trai chắc? Bạn trai của tôi sắp đến Bắc Kinh công tác, đến lúc đó tôi cũng sẽ nhờ bạn trai đến đón, tôi cũng sẽ khiến những người này hâm mộ, ghen tị với mình!
Không ít nữ sinh trong ký túc xá nhìn Giang Noãn với ánh mắt vô cùng hâm mộ, bạn học nam tình cờ gặp Giang Noãn trên đường lại tự ti nhìn người đàn ông bên cạnh Giang Noãn.
Bọn họ vô tri không lo lắng, còn tưởng Giang Noãn nói đã kết hôn chỉ là một cái cớ, bây giờ nhìn thấy người đàn ông đẹp trai bên cạnh cô, tất cả đều không muốn cho người ta biết suy nghĩ riêng này của mình, không bằng người ta không bằng người ta.
Giang Noãn và Hứa Yến đi ra khỏi cổng trường, định đến phố thương mại ăn cơm rồi ghé chợ đêm hẹn hò.
Trên đường đi, Giang Noãn nói đủ thứ chuyện linh tinh, vụn vặt trong hai ngày qua với Hứa Yến, rất muốn chia sẻ với anh.
Hứa Yến cũng vậy, rõ ràng hai người yêu và cưới nhau đã được hơn hai năm, nhưng bây giờ vẫn còn nồng thắm hơn cả các cặp đôi đang yêu.
Thấy xung quanh đã ít người hơn, Giang Noãn nhịn đã lâu giờ mới nắm tay Hứa Yến, cô ngẩng đầu lên, tinh nghịch nói: "Anh, một ngày không gặp như cách ba thu, chúng ta không gặp nhau hai ngày, vậy đã là cách sáu thu, một thu là ba tháng, tính ra thì đã năm rưỡi em không gặp anh rồi, em thật sự rất nhớ anh, anh có nhớ em không?"
Lý do ngớ ngẩn này, Hứa Yến cúi đầu cười, anh nắm chặt bàn tay mềm mại trong tay, nắm thật chặt rồi nhét tay cô vào túi áo, cúi đầu nhìn cô: "Rất nhớ." Nhớ đến mức không ngủ được.
Trên đường có nhiều người, Hứa Yến không nỡ buông bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của bé con.
← Ch. 238 | Ch. 240 → |