← Ch.236 | Ch.238 → |
Hôm nay chỉ có họp lớp, ngày mai mới chính thức đi học. Bây giờ mới gần mười giờ, Giang Noãn cùng các bạn cùng phòng tách ra, cô đi đến gian nghỉ mát trước cửa phòng học ngồi đợi Đường Tuyết.
Phòng ký túc xá của Đường Tuyết ở ngay trên tầng của cô, tối hôm qua Đường Tuyết đã đến tìm cô, hôm nay hai người hẹn nhau đi phố thương mại.
Vừa hay hôm nay là ngày Thẩm Gia Vĩ khai trương chi nhánh trên phố thương mại ở phía Đông thành phố, các cô chuẩn bị đến tham gia náo nhiệt và cùng bạn bè ăn mừng khai giảng.
Nhìn thấy Đường Tuyết đi ra khỏi phòng học, Giang Noãn lập tức đứng dậy đi về phía trước, bỗng nhiên cô còn nhìn thấy một ông già tóc trắng từ trong phòng học đi ra, Giang Noãn giật mình. Đây... đây không phải là ông cụ sống trong chuồng bò* ở thôn Thanh Thủy sao? Bây giờ ông ấy là giáo viên trong trường à?
*Trong thời kỳ Đại Cách mạng văn hoá, một số lượng lớn phần tử trí thức ngay thẳng đã bị coi là "quỷ thần cố chấp", họ bị chỉ trích, bị nhốt trong chuồng bò hôi thối, đi lao động khổ sai ở những nơi hẻo lánh ít người đặt chân đến.
*Trong thời kỳ Đại Cách mạng văn hoá, một số lượng lớn phần tử trí thức ngay thẳng đã bị coi là "quỷ thần cố chấp", họ bị chỉ trích, bị nhốt trong chuồng bò hôi thối, đi lao động khổ sai ở những nơi hẻo lánh ít người đặt chân đến.
Đường Tuyết liếc mắt một cái đã nhìn thấy Giang Noãn, cô ấy lon ton chạy tới nắm lấy cánh tay của Giang Noãn. Nhìn thấy Giang Noãn sững sờ không có phản ứng, cô ấy lập tức nhìn theo ánh mắt của Giang Noãn, cô ấy cho rằng Giang Noãn tò mò nên mới nói: "Noãn Noãn à, đó là giáo viên chủ nhiệm của lớp tớ, ông ấy còn dạy bọn tớ vẽ tranh quốc họa, giỏi lắm đấy!"
Bạch Kính Sơn cũng sững sờ khi nhìn thấy cô gái ở cửa, mặc dù đã qua hai năm, nhưng ông ấy vẫn nhớ đến sự giúp đỡ của cô gái này. Chính sự giúp đỡ quý giá đó đã khiến ông ấy và vợ sống sót, vốn tưởng rằng không có cơ hội để cảm ơn cô bé...
Ông ấy xúc động bước tới, cất lên giọng điệu ôn hoà: "Cháu gái, cháu còn nhớ ông không?"
Giang Noãn gật đầu, lễ phép chào hỏi: "Cháu chào ông, cháu tên là Giang Noãn."
Nghĩ đến quãng thời gian khó khăn trong quá khứ, Bạch Kính Sơn bùi ngùi, ông ấy trở về thành phố sau khi được sửa lại án xử sai cách đây một năm, xúc động nói: "Nhờ sự giúp đỡ của cháu lúc còn ở thôn Thanh Thủy mà vợ chồng ông mới có thể sống sót, thật sự cảm ơn cháu. Sáng nay bà nhà ông còn lải nhải về việc liệu có cơ hội gặp lại cháu hay không, không ngờ gặp được cháu thật, cháu là sinh viên của Học viện Mỹ thuật Quốc gia đúng không?"
Giang Noãn gật đầu: "Vâng ạ, cháu là sinh viên chuyên ngành thiết kế thời trang."
Nghe thấy lời cảm ơn chân thành của ông cụ trước mặt, cô ngượng ngùng cười: "Ông ơi, ông không cần cảm ơn cháu đâu, cháu cũng không làm gì cả. Bà vẫn khỏe chứ ông?"
Cô vẫn nhớ cảnh tượng ông cụ ngất xỉu trên núi, gầy như que củi, mặt mày xanh xao, vợ ông ấy cũng gầy hóp cả má. Bây giờ trông thân hình và trạng thái của ông cụ có vẻ rất tốt, mặt mũi cũng hăm hở.
Bạch Kính Sơn ân cần nhìn Giang Noãn, cười nói: "Khoẻ lắm cháu à, giờ ngày nào bà ấy cũng tập Thái Cực Quyền với bạn cũ. Ông bà đang sống trong căn hộ của trường, cháu rảnh rỗi thì tới chơi nhé, để bà nhà ông nấu món ngon cho cháu."
Giang Noãn vội vàng gật đầu, sau đó tiếp tục tán gẫu một hồi mới rời đi.
Đường Tuyết khoác tay Giang Noãn bước ra khỏi cổng trường, xúc động nói: "Noãn Noãn à, sao cậu tốt thế! Không biết tại sao, nhưng tớ luôn cảm thấy may mắn vì đã quen được một người bạn tốt như cậu."
Có một đêm, cô ấy gặp ác mộng và tỉnh dậy giữa đêm, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trong mơ không có Giang Noãn, cô cũng không có bạn bè, lúc cô lẻ loi vậy mà lại kết bạn với Trương Hân, sau đó bị Trương Hân tính kế. Cô đau mà không dám kêu, cuối cùng đã tự sát. Sau khi cô chết, cha mẹ cô già đi trong một đêm, cả ngày lẫn đêm rửa mặt trong nước mắt, cuối cùng u sầu mà chết.
Cô ở trong mơ quan sát tất cả những chuyện này, cô cố gắng hét lên bảo bản thân đừng bị lừa, đừng tự tử, liều mạng gọi cha mẹ. Nhưng cô chỉ có thể trơ mắt nhìn thảm cảnh xảy ra, bất lực, giấc mơ này rất chân thực, chân thực đến nỗi giống như nó đã từng xảy ra.
Sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, cô nhìn cha mẹ và bạn bè xung quanh khỏe mạnh, cô thực sự vui mừng vì cuộc sống của mình đã khác với trong mơ.
Giang Noãn nâng cằm kiêu ngạo nói: "Đó là điều đương nhiên rồi, tớ là nhất! Tất nhiên, là bạn bè của tớ thì cậu cũng rất rất tốt."
Hai cô gái trẻ đẹp nhìn nhau cười, trong mắt không hề có khói mù.
← Ch. 236 | Ch. 238 → |