← Ch.234 | Ch.236 → |
Sáng hôm sau, người trong ký túc xá lần lượt tỉnh dậy, Giang Noãn buổi tối ngủ ngon, tỉnh dậy rất có tinh thần.
Lúc dậy đánh răng rửa mặt, cô thấy ngoại trừ cô và Lý Giai, bốn người còn lại đều có vẻ mặt xanh xao vàng vọt, dưới mắt còn có bọng mắt, nhìn sơ qua là biết cả đêm không ngủ.
Đánh răng rửa mặt xong, cả nhóm cầm hộp cơm đi đến căng tin, Trương Nguyệt kéo Hoàng Quân Di đi trước, cô ta không muốn đứng cạnh Giang Noãn, như vậy sẽ khiến cô ta trông giống như một con vịt con xấu xí suy dinh dưỡng, độ tương phản không được quá mạnh.
Giang Noãn không bỏ lỡ ánh mắt ghen tị trong mắt Trương Nguyệt khi cô ta nhìn mình, khi cô thay quần áo và bôi kem dưỡng da vào buổi sáng, Trương Nguyệt nhìn mấy lọ kem của cô và lẩm bẩm cái gì mà cô chủ được nuông chiều, nhà tư bản.
Giang Noãn vẫn chậm rãi bôi kem dưỡng da, mặc kệ cô ta, liên quan quái gì đến cô ta chứ, lo chuyện bao đồng à?
Quan hệ hòa thuận ngày hôm qua là giả tạo, sau này cô sẽ bớt nói chuyện bớt tiếp xúc, cứ coi như là bạn cùng phòng xa lạ là được.
Vương Bình nhìn thấy những tia sóng ngầm này, chị ta lặng lẽ liếc nhìn Trương Nguyệt như nhìn kẻ ngốc, đúng là tuổi trẻ mà, dám biểu lộ bất kỳ cảm xúc trên khuôn mặt. Vừa nhìn đã biết Giang Noãn là một người giàu có và có quyền lực, bất kể là tiền và quyền lực đến từ đâu thì tóm lại cô là người mà bọn họ không thể chọc vào, nịnh bợ còn không kịp ấy chứ, chống đối ư? Bị ngu hay gì? Có điều, chị ta cũng không quản được Trương Nguyệt, đến lúc đó người bị chịu thiệt sẽ là cô ta thôi.
Bụng dạ Vương Bình ngoằn ngoèo như đường núi mười tám khúc cua, trên mặt nở nụ cười, cầm lấy bộ đồ ăn cùng mọi người đi vào căng tin.
Trong căng tin không có khay thức ăn chung, sinh viên cần mang theo hộp cơm và bộ đồ ăn của mình.
Trong căng tin có rất nhiều người, nó nhộn nhịp như một cái chợ.
Bữa sáng không có nhiều loại, chỉ có bánh bao hấp, cháo, cơm ngô hoặc là bột ngô, ngoài ra còn có dưa chua, ngon hơn tí thì có trứng.
Chỉ cần học đại học, nhà nước không chỉ miễn học phí mà còn bố trí việc làm sau khi ra trường, đơn vị công tác đều là đơn vị tốt.
Hơn nữa, thi đỗ đại học còn nhận được các khoản trợ cấp, được chia thành ba hạng A, B và C. Sinh viên nhận trợ cấp A thường đến từ các vùng nông thôn, về cơ bản đều có thể nhận được trợ cấp cao nhất. Sau khi trừ tiền ăn, vẫn còn vài đồng tiền sinh hoạt phí, nhưng những sinh viên này thuộc diện gia đình đặc biệt khó khăn, sẽ dành dụm gửi về quê cho gia đình sinh sống. Công nhân hoặc gia đình cán bộ bình thường cũng được hơn mười đồng.
Tối hôm qua khi mọi người trong ký túc xá trò chuyện, ngoài Giang Noãn và Lý Giai được trợ cấp C ra, những người khác đều là trợ cấp A.
Tiền trợ cấp của họ đã được thay thế bằng phiếu ăn ở căng tin, được sử dụng để mua thức ăn trong căng tin và tương đương với tiền mặt. Nhưng ở cửa sổ bán đồ ăn của căng tin không nhận tiền mặt, nên phải dùng phiếu ăn có giá trị tương đương, mỗi phiếu chỉ to bằng ngón tay cái.
Giang Noãn mua hai quả trứng luộc, cô còn mang theo một quả táo to trong không gian làm bữa sáng.
Bốn người tìm một chỗ trống và ngồi xuống, trùng hợp nhìn thấy Trương Nguyệt và Hoàng Quân Di đang ở ngay trước chỗ ngồi của họ, Trương Nguyệt và Giang Noãn nhìn nhau qua đám người, sau đó cả hai vô cảm nhìn đi chỗ khác.
Mấy giây sau, Trương Nguyệt nghển cổ nhìn quả táo đỏ to trong tay Giang Noãn và mấy quả trứng trong hộp cơm của cô, sau đó lại nhìn bát cháo ít ỏi của mình, cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Ăn sáng xong, mấy người họ đến họp lớp mà giáo viên đã nói khi họ đến báo cáo.
Một nhóm người đến lớp, trong lớp học đã có nhiều người đang ngồi, hầu hết tất cả đều là nữ, có một vài nam ở giữa.
Phòng học vốn ồn ào lập tức trở nên im phăng phắc trong giây lát, mọi người ngơ ngác nhìn cô gái bước vào. Những tia nắng chói chang chiếu vào người cô, trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn của cô nở một nụ cười nhàn nhạt, vẻ đẹp không thể tả, đôi mắt của một vài bạn học nam bừng lên ánh sáng nóng rực.
← Ch. 234 | Ch. 236 → |