Trồng Vội Gặt Vội 2
← Ch.020 | Ch.022 → |
Sống mũi cô đau nhức, khóe mắt rưng rưng, cố gắng hết sức để kìm nước mắt, sau đó ngẩng đầu lên liếc nhìn những người xung quanh, tất cả đều đang làm việc chăm chỉ, mồ hôi chảy ròng ròng. Mấy người cao tuổi vẫn đang gặt không ngừng, cô đột nhiên không muốn than thở nữa, không phải chỉ làm việc thôi sao? Vậy thì làm, cô không tin là mình sẽ gục ngã!
Cả lưng cô như bị nắng thiêu đốt, toàn thân lấm tấm mồ hôi, đầu óc choáng váng như sắp ngất đi, tay vẫn không ngừng gặt gặt.
May mắn cơ thể này được nuôi dưỡng tốt, nếu không cô thật sự đã ngất đi rồi. Trong khoảng thời gian trồng vội gặt vội, cô phải cố gắng bồi bổ! Bằng không thân thể này sẽ thực sự bị đào thải bởi trận trồng vội gặt vội này mất.
Loa đài trong thôn phát những bài hát của thời đại này, dân làng hò reo lao động, cả làng lao vào cuộc chiến trồng vội gặt vội gian khổ này!
Thông thường điểm công của nam giới là khoảng bảy tám điểm mỗi ngày, chỉ những người đàn ông rất có năng lực mới có thể kiếm được mười điểm công. Phụ nữ nói chung là năm điểm công mỗi ngày, chỉ có những người phụ nữ giỏi nhất mới có được bảy tám điểm.
Trong thời gian trồng vội gặt vội, số điểm công của mọi người nhiều gấp đôi so với bình thường, và đội sản xuất trong làng sẽ cung cấp nồi cơm lớn miễn phí. Đến giờ ăn thì tự lấy bát tráng men ra nhà ăn công xã ăn, trưởng thôn đã nói thì chắc chắn ăn no!
Thế là cả làng ai có thể đi làm đều đến, thậm chí có đứa đi học còn xin nghỉ học về thu hoạch, cả nhà đi kiếm từng điểm công.
Tiếng còi thổi giữa trưa vô cùng chói tai, nhưng vào tai Giang Noãn nó lại giống như tiếng trời.
Cô đặt liềm xuống, lấy khăn tay lau mồ hôi, đưa mắt tìm Tô Hiểu Nguyệt và Lý Hồng Anh.
Cô nhìn thấy Tô Hiểu Nguyệt đang đi về phía mình, cả khuôn mặt ửng hồng vì nắng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, đầu rũ xuống một cách yếu ớt, trông thật đáng thương.
Cùng là những con người lưu lạc chân trời!
Cô vội vàng bước tới đỡ cô ấy, sau đó nghe thấy tiếng Lý Hồng Anh đầy sức sống ở bờ ruộng hét lên với họ.
Khi họ bước đến bên cạnh Lý Hồng Anh, Giang Noãn bội phục nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của Lý Hồng Anh: "Chị Hồng Anh, sao trông chị chẳng mệt mỏi thế?"
"Quen rồi nên thế, hồi đó khó khăn hơn bây giờ rất nhiều, sau một thời gian nữa các em sẽ vượt qua được thôi." Lý Hồng Anh xúc động nói, thời gian trôi thật nhanh, nghĩ tới hồi đó cô ấy cũng là một cô bé đấy.
Giang Noãn cảm thấy vẻ mặt của Lý Hồng Anh đột nhiên tối sầm lại, có lẽ đã khiến cô ấy nghĩ đến chuyện gì đó đau lòng.
Giang Noãn nhanh chóng chuyển đề tài: "Em đói muốn chết, không biết trong nhà ăn có món gì ngon nhỉ."
"Không biết có thịt không?" Tô Hiểu Nguyệt sờ sờ bụng đang kêu ọc ọc, cô ấy rất muốn ăn thịt!
"Chị nghe nói hôm nay ở nhà ăn có món miến hầm thịt heo! Là món do vợ của Triệu Chấn Dương làm." Nhắc đến bữa ăn, Lý Hồng Anh mới có chút tinh thần.
Giang Noãn nhớ tới đời trước Trương Hân là một phụ bếp, chắc tay nghề không tệ, không ngờ Trương Hân không cần làm việc đồng áng, ngưỡng mộ quá đi, quả nhiên người với người có sự khác biệt.
Vào nhà ăn đông nghịt người, khuôn mặt nào cũng nở nụ cười thật tươi, có thịt để ăn thì chẳng phải giống như đêm giao thừa sao?
Hội Giang Noãn xếp hàng dọc theo hàng, cô nhìn thấy Trương Hân ở trước mặt, trò chuyện và cười nói đưa đồ ăn cho dân làng, hình như được các bà thím khen nên trở nên e thẹn, biểu cảm sinh động thường xuyên thu hút sự chú ý của cánh đàn ông.
Giang Noãn không khỏi thở dài, sức hút của nữ chính lớn thật đấy!
Thật ra Giang Noãn không để ý rằng ánh mắt của đám thanh niên xung quanh dường như đang ở trên người mình, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Tô Hiểu Nguyệt và Lý Hồng Anh âm thầm liếc nhìn nhau, mỉm cười đầy ẩn ý.
Khi lấy đồ ăn xong, không biết có phải cố ý hay không, Trương Hân chia thịt cho Giang Noãn rõ ràng ít hơn những người khác rất nhiều.
Lý Hồng Anh nhìn chút thịt trong bát tráng men của Giang Noãn mà có chút tức giận, cô ấy vừa định đi lên tranh luận thì bị Giang Noãn kéo lại, Giang Noãn nháy mắt với cô ấy rồi lắc đầu.
Cô ấy vẫn tức giận không thôi, nhìn chằm chằm Trương Hân, khuôn mặt của Trương Hân già như thế, muốn kiêu ngạo ra sao, cô ấy vừa nhìn đã thấy khó chịu rồi!
← Ch. 020 | Ch. 022 → |