Bệnh Viện (3)
← Ch.395 | Ch.397 → |
May mắn trên xe không thể trò chuyện quá nhiều để tránh làm phiền các hành khách khác.
Xe đến trạm, Diệp Quân Chi và Sở Phong xuống xe, hai người được người đứng chờ sẵn ở đây đón rồi lại ngồi lên xe đi đến bệnh viện.
Liên tiếp chuyển xe, Sở Phong ngồi xe không quen lắm, tinh thân hơi mệt mỏi. Diệp Quân Chi phát hiện ra điểm này liền nói: "Phía trước có nhà hàng, trên người tôi có vé, cũng mang theo tiền, cậu có muốn ăn cơm trước không?"
Lát nữa đến bệnh viện thì sẽ không có gì để ăn.
Sở Phong lắc đầu, thời gian lúc này quá gấp: "Không cần, tôi không đói, cậu đói sao?"
"Tôi cũng không đói." Diệp Quân Chi suy nghĩ một chút, bảo người đón cậu bé dừng lại một lát.
Cậu bé xuống xe rồi nói với Sở Phong: "Cậu ở chỗ này chờ tôi một lát."
Cậu bé rời đi, Sở Phong thì thò đầu ra hít thở không khí trong lành bên ngoài xe. Một lát sau, Diệp Quân Chi trở về, trong tay cậu bé cầm một ít bánh bao, đưa cho Sở Phong: "Ăn đi."
"Như vậy sẽ không lãng phí thời gian." Diệp Quân Chỉ nói.
Sở Phong cầm bánh bao nóng hổi, sau khi phản ứng lại mới chia một nửa chiếc bánh bao cho Diệp Quân Chi, đồng thời ở trong lòng lên kế hoạch, sau này cô phải mời Diệp Quân Chi ăn gì đó mới được.
Bởi vì kinh nghiệm kiếp trước, Sở Phong là một người thiếu tình cảm.
Người thiếu tình cảm có một chút không tốt, người khác đối với cô tốt một phần, cô nhất định phải trả lại một phần, nếu không sẽ cảm thấy mình mắc nợ lòng tốt của người khác. Lịch sự lễ độ và cũng không bao giờ mở lòng mình. Thật ra hoàn toàn không nên như vậy.
Người khác đối xử tốt với cô, nhất định là cô có điều gì đó xứng đáng, làm sao cần cô tận tình hết lòng báo đáp chứ?
Chẳng bao lâu đã đến bệnh viện.
Diệp Quân Chi và Sở Phong tiến vào bệnh viện, gặp bác sĩ chăm sóc của mẹ Tống.
"Hai cháu là gì của Lưu Giai Ni?" Bác sĩ chăm sóc đi thẳng vào vấn đề, hỏi Sở Phong và Diệp Quân Chỉ.
Mặc dù đã chào hỏi cấp trên nhưng cô ấy là một bác sĩ. Bác sĩ muốn nói với người khác thông tin về bệnh nhân của họ thì cũng phải biết ý định và danh tính của người kia.
Diệp Quân Chỉ nói: "Chúng cháu là người thân của cô ấy. Trước đó nhà chúng cháu chuyển đến thủ đô nên đã mất liên lạc với người thân. Sau đó, khi chúng cháu trở vê, nghe về những gì đã xảy ra với gia đình cô ấy, mẹ cháu ngay lập tức đổ bệnh."
Diệp Quân Chi giống như đau buồn nói: "Mẹ cháu bảo cháu đến trả viện phí cho cô ấy, nói cảm ơn các cô đã chăm sóc cô ấy nhiều năm như vậy."
Sở Phong:...
Cô nghe thấy hai từ thanh toán đã biết là sẽ ổn.
Quả nhiên, bác sĩ cũng tin tưởng Diệp Quân Chi, ai có thể từ chối một người trả tiên chữa bệnh chứ?
Bác sĩ thở dài: "Các triệu chứng của cô ấy rất phức tạp và là sự rối loạn căng thẳng sau chấn thương điển hình. Chúng tôi đã kiểm tra đầu của cô ấy, trên đầu cô ấy không có bất kỳ vết thương nào. Có nghĩa là tình trạng của cô ấy bây giờ chủ yếu là do tâm lý của cô ấy."
Sở Phong hỏi: "Có thể giới thiệu bệnh tình của cô ấy một chút được không? Chúng cháu rất lo lắng cho cô ấy."
Bác sĩ không từ chối.
"Triệu chứng hiện tại của Lưu Giai Ni hẳn là có liên quan đến gia đình. Đến bệnh viện của chúng tôi, cô ấy chỉ thích nói một vài từ, chẳng hạn như: tôi có hai cô con gái, "ẳ©on gái, mẹ luôn yêu con, "con gái, mẹ xin lỗi "
Sở Phong và Diệp Quân Chỉ liếc nhau một cái, mấy câu này câu trước câu sau đều có mâu thuẫn.
Nếu đã yêu con gái, tại sao lại nói xin lỗi con gái?
Cô ấy có hai cô con gái, chẳng lẽ là yêu một cô con gái, lại có lỗi với một cô con gái khác sao?
Bác sĩ thở dài: "Người lớn nhà các cháu đâu? Những chuyện như thế này các cháu nghe xong sẽ sợ hãi nên để cho người lớn của các cháu đến."
← Ch. 395 | Ch. 397 → |