Vay Tiền (4)
← Ch.391 | Ch.393 → |
Trái tim của Niên Xuân Hoa giống như bị thiêu đốt dữ dội.
May mắn nhà bà ta lớn như vậy cũng chỉ có một mình Sở Chí Nghiệp có bát cơm vàng, Sở Chí Quốc còn chưa tính, dù sao cũng là người bò ra từ trong bụng bà ta. Còn Trân Dung Phương không phải chỉ là một người phụ nữ khác họ thôi sao?
Cô ấy có xứng đáng với điều tốt đẹp này không?
Vì thế Niên Xuân Hoa thật sự không đè nén được chính mình, bà ta mờ ám nói: "Sao Trần Dung Phương có thể làm đội phó được chứ?"
Đây không phải là lần đầu tiên Niên Xuân Hoa quấy rối. Lần này, cũng không cần Lưu Thiêm Tài tức giận, chú ba Sở trực tiếp chỉ ra cửa lớn nói: "Niên Xuân Hoa, cô không có việc gì làm thì đi ra ngoài đi. Nếu không phục tùng quản lý thì cô liền đi xã tố cáo chúng ta đi."
"Mỗi lần cô đều là cái gai như này, cô có ý gì?"
Niên Xuân Hoa không phát hiện ra chuyện quan trọng hơn một chút đó là trong đội bây giờ cũng không còn là nhà bà ta nữa sao? Hiện tại nhà Niên Xuân Hoa gần như đã bị đội sản xuất số 9 loại trừ.
Thật ra Niên Xuân Hoa vẫn sợ, bà ta rụt cổ, hơi không được tự nhiên nói: "Chú ba, tôi không phải có ý gì. Chỉ là tôi muốn công khai minh bạch mà thôi. Đúng vậy, đội nghề phụ mấy ngày nay bận rộn, bận tới bận lui, Trân Dung Phương không có công lao cũng có khổ lao."
"Nhưng mà, trong khoảng thời gian này, chúng ta đã dùng bao nhiêu củi chứ? Vì một chút tằm mà tiêu hao những thứ này, có đáng không? Sau này mỗi ngày đều như vậy, không phải sẽ hao phí rất nhiều củi sao?"
Niên Xuân Hoa tự cho là mình ăn nói lễ độ có lý lẽ, không ngờ những cán bộ khác lại cười phá lên. Bà ta hơi khó hiểu, vậy là sao?
Lưu Thiêm Tài nói: "Cái này bà cũng không cần lo lắng, tằm của đội nghề phụ sớm đã mang đến trạm thu mua để thu mua rồi." Anh ấy cười rồi lấy từ trong túi ra một xấp tiền, quơ quơ trước mặt các đội viên, cao giọng nói: "Lần này họp chính là muốn nói cho mọi người biết, mùa đông này không cần sợ nữa!"
"Chăm chỉ đi làm, sống cho tốt, đội sản xuất chúng ta cuối năm có thể trả lương rồi! Cái gì mà hạt giống, nông cụ tiêu hao, toàn bộ đều được đợt tằm này kiếm lãi về."
"Tất cả những chuyện này là kết quả của nỗ lực chung của mọi người, nhưng tôi phải tập trung biểu dương mọi người trong đội nghề phụ, cũng phải cảm ơn Trương Thành giúp đỡ chúng ta, chỉ đạo kinh nghiệm cho chúng ta, còn có Trân Dung Phương đã nghĩ ra cách làm nóng lên để cho tằm thuận lợi kết kén!"
Tất cả các đội viên đều hoan hô reo hò.
Có tiền rồi! Đội sản xuất có ngân sách thì cuối năm mới có tiền để kết công cho các thành viên trong đội.
Trong lúc nhất thời, quân chúng tình cảm vui sướng, không có ai nói đến chuyện Trân Dung Phương không nên làm đội phó thứ hai của đội nghề phụ nữa. Tất cả đều vui mừng, tính toán năm nay đón năm mới như thế nào.
Tất nhiên cũng không có ai để ý đến suy nghĩ lo lắng nhỏ nhoi của Niên Xuân Hoa.
Một số người thậm chí còn nói thẳng: "Đây mới là điều tốt cho đội sản xuất! Niên Xuân Hoa mỗi ngày đều la hét mình và Phúc Đoàn có phúc, kết quả lần lượt mang đến phiền toái cho chúng ta, suýt chút nữa đội chúng ta khét tiếng xa xôi. Trần Dung Phương làm đội phó mới thật sự là chuyện tốt có lợi cho đội sản xuất."
Bọn họ nắm giữ nghề phụ nuôi tằm là có thể làm giàu, còn sợ sau này chịu nghèo nữa sao? Lúc này có người đề nghị Lưu Thiêm Tài: "Đội trưởng, hay là anh làm đơn xin đi? Năm sau chúng ta trồng thêm dâu sang bên bãi đất trống đi? Dù sao thì chúng ta cũng có đủ đất canh tác rồi."
Thời đại này trông cái gì nhất định phải nộp đơn xin, không phải nông dân tự mình quyết định.
Trước tiên phải đảm bảo tiền đề lương thực rồi mới có thể trông một số cây công nghiệp.
← Ch. 391 | Ch. 393 → |