Cứu Người (7)
← Ch.272 | Ch.274 → |
"Cả nhà các cô đều là kẻ hại người!" Phúc Đoàn hại Triệu Tam Muội, Sở Chí Nghiệp hại người trong đội. Người nhà này kỳ lạ đến mức không giống con người.
Vốn dĩ Niên Xuân Hoa muốn tức giận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt những người khác, rụt cổ lại không dám nữa, chỉ có thể vội vàng nhìn vết thương trên người Sở Chí Nghiệp, hơn nữa ở trong lòng tự an ủi mình, đây là lợi ích mà các cô vẫn chưa thấy nhà mình đạt được, chờ sau khi nhìn thấy, sẽ tân bóc nhà mình lên.
Sở Phong ở bên cạnh Trần Dung Phương xem trò hề ở đây.
Trong khoảng thời gian này, trí nhớ của cô rất mơ hồ, không thể nhìn xa trông rộng. Nhưng khi làm những chuyện này, những người này ở trước mặt cô, Sở Phong vẫn hiểu rõ tất cả.
Đã từng, ông lão tên là Diệp Công được Sở Chí Nghiệp cứu, trở thành chỗ dựa vững chắc của Sở Chí Nghiệp.
Ông Diệp Công không chỉ là chuyên gia trong thành phố, ông đến từ thủ đô và đứa trẻ bên cạnh ông cũng không phải là con của ông, mà là con của một người nào đó trong thủ đô, thủ đô gió giục mây vần, ông dẫn bọn họ tới tránh một chút và thư giản.
Kiếp trước, Sở Chí Nghiệp chơi bời lêu lổng, đánh thóc cũng ngại đau không hiểu sao liều mạng khiến cơ thể bị thương để cứu Diệp Công. Sau khi nhà Sở Phong tan cửa nát nhà, Sở Phong nghe Niên Xuân Hoa lỡ miệng nói, là Phúc Đoàn mơ một giấc mơ, chỉ dẫn Sở Chí Nghiệp đi đến đó cứu nhân vật lớn.
Đến kiếp này, chú ba Sở và Sở Chí Quốc đi lĩnh hạt giống, năng lực quan sát của chú ba Sở không mạnh hơn Sở Chí Nghiệp sao? Thế là trời xui đất khiến, chú Ba Sở không có ý định cứu Diệp Công, ngược lại so với Sở Chí Nghiệp cố ý muốn cứu người trèo cành cao thì nhanh hơn một bước.
Thế nhưng, vào thời khắc mấu chốt, "phúc khí" của Phúc Đoàn đã ra tay. Bây giờ Sở Phong ngẫm lại, lúc ấy Phúc Đoàn bỗng nhiên phát bệnh, đoán chừng là ở trong lòng "ước nguyện" Sở Chí Nghiệp có thể cứu được Diệp Công.
Thế là, Diệp Công xui xẻo bị tảng đá rơi trúng, nhân cơ hội đó Sở Chí Nghiệp đi cứu người, Phúc Đoàn cũng bởi vì hại người nên phát bệnh đau đến co giật.
Sở Phong đối với Phúc Đoàn hay ôm đùi cầu cạnh, không có cơ hội cũng phải tạo ra cơ hội ôm đùi và không biết gì nữa.
Nhưng điều này không liên quan gì đến Sở Phong, chỉ cần đám người Sở Chí Quốc và Trần Dung Phương không bị phúc khí của Phúc đoàn làm hại, cô sẽ không có hứng thú đánh võ đài với Phúc Đoàn.
Trân Dung Phương dắt Sở Phong và Sở Chí Quốc dắt Sở Thâm, một nhà bốn người thấy gió sắp ngừng, định nắm tay nhau về nhà.
Trân Dung Phương nói: "Lần này sau khi chúng ta trải cỏ trên nóc nhà xong thì mẹ sẽ rán mấy quả trứng gà cho các con ăn, còn có lần trước, thịt heo nhà chúng ta đã hun khói bằng gỗ thông xong, mẹ sẽ cắt một miếng nhỏ xuống, xào ăn."
Thịt hun khói bằng gỗ thông, sẽ khiến thịt khô có một mùi thơm đặc trưng.
Đội sản xuất thứ chín giết lợn sớm, chủ yếu là lợn được cho ăn lương thực, cỏ heo mọc tới độ cao nhất định, nó sẽ không cao nữa sẽ mang cho lợn ăn, không ai có đủ lương thực để cho ăn. Vì thế, ở thời đại này, chỉ cần giết lợn thích hợp là được, nếu cho ăn lâu thì hao lương thực và nếu cho ăn ít quá sẽ mất ký.
Lần này bọn họ giết lợn sớm để làm thịt xông khói mới có thể đưa tới lễ mừng năm mới và năm tới.
Sở Phong và Sở Thâm hơi xúc động, có thể ăn thịt rồi. Sở Chí Quốc cũng cười nói: "Vậy thì tốt rồi, có thể ăn no rồi."
Một số người đang muốn rời đi, Sở Chí Quốc bị một người gọi lại: "Chí Quốc, anh đừng đi! Lát nữa anh phải ở lại họp."
Người nói là đội trưởng chính trị Trương Phong, người chuyên giáo dục tư tưởng, đã tiếp xúc với Niên Xuân Hoa rất nhiều lần. Sở Chí Quốc kinh ngạc: "Tôi sao?" Anh hơi kinh ngạc, nhưng cũng không cằn nhằn, đội trưởng là đang coi trọng mình.
← Ch. 272 | Ch. 274 → |