Linh Thông (6)
← Ch.230 | Ch.232 → |
Nó là gia súc do chủ nhân nuôi dưỡng, có vận mệnh đã định, chờ đợi vận mệnh luân hồi kiếp sau đã định, nhưng chủ nhân đối đãi với nó rất tốt, ngược lại là tội lỗi lúc này, nó cũng không nên chịu.
Con heo đứng cũng không vững này bỗng nhiên chuyển phương hướng, mắt con heo cực giống mắt người, mắt con heo này hướng nhìn vào Phúc Đoàn trong đám người, giống như tìm được kẻ cầm đầu đáng sợ, nó liều lĩnh tiến lên, sức lực nguyên con heo nặng mấy trăm cân rất kinh khủng, khoảng cách ngắn như vậy không ai kéo được.
Nó phóng tới chỗ Phúc Đoàn, mang theo hận ý ngập trời liều lĩnh đánh tới phía cô bé, Phúc Đoàn vội vàng né tránh, đám người chung quanh lo lắng mình bị liên lụy, vô thức chạy bốn phía, chân Phúc Đoàn đạp nước bùn, bẹp một tiếng tránh né con heo mạnh mẽ đâm tới, lại ngã xuống đất.
Chiếc áo khoác đỏ xinh đẹp trên người Phúc Đoàn rơi xuống bùn, vừa rồi con heo đáng thương này đã đi rất nhiều, bây giờ những thứ hôi thối kia toàn bộ đều vấy bẩn lên người lên tóc Phúc Đoàn. Tí tách, heo trắng xoay người một cái, đại tiện một chút nước loãng nóng lên đầy người mặt mũi Phúc Đoàn.
Phúc Đoàn bị mùi hôi khó chịu muốn ói, bất lực rụt người lại, tại sao có thể như vậy?
Nhưng, còn không đợi cô bé nôn ra, con heo kia đã giơ móng trước lên, muốn đạp thật mạnh xuống, bị mấy đội viên phản ứng kịp đuổi sang bên cạnh.
Con heo này sau thời gian bộc phát ngắn ngủi, sau khi chống lại phúc khí về, cơ thể mềm nhữn, ngồi phịch bất động dưới mặt đất. Trần Dung Phương vội vàng chạy tới xem, kìm không được chảy nước mắt.
Phúc Đoàn lúc này cũng đã bị dọa sợ chết khiếp, cô bé vừa rồi gần như cho là mình phải chết, sống sót sau tai nạn, bây giờ Phúc Đoàn cảm giác dưới thân nóng lên, cô bé bị dọa đến mức tiểu trong quần, bắp chân run rẩy, cả nửa ngày cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể lăn lộn trong đống nước tiểu.
Niên Xuân Hoa là người đầu tiên ai nha một tiếng, tiến đến nâng Phúc Đoàn lên: "Phúc Đoàn của tôi!"
Bà ta cầm lấy cánh tay Phúc Đoàn, cánh tay Phúc Đoàn đã bị trật khớp, kéo một phát liền đau, cô bé lúc này mới phản ứng được, mình không chết.
Vừa rồi thù hận trong mắt con heo kia, bị Phúc Đoàn thấy rất rõ ràng, cô bé cực kỳ sợ, không thể tưởng tượng nổi suy nghĩ đang xuất hiện trong lòng Phúc Đoàn, chẳng lẽ... Chẳng lẽ con heo kia biết phúc khí của cô bé khiến nó bị bệnh, cố ý đến báo thù cô bé?
Phúc Đoàn run lập cập, tại sao, tại sao có thể như vậy?
Những con gà chết vì bệnh trước kia, cũng chưa từng có tình huống như vậy, phúc khí của cô bé để cô bé vĩnh viễn đứng ở thế bất bại, bắt đầu từ lúc nào, tất cả điều này dường như có thay đổi? Chẳng lẽ là bởi vì Triệu Tam Muội Tam và đứa trẻ của cô ấy chết?
Phúc Đoàn bị dọa, há miệng ra khóc oa oa, khi khóc những thứ nước bẩn kia cũng xối vào bên trong miệng cô bé, nhưng Phúc Đoàn đã không để ý tới, cô bé khóc đến mức ruột gan Niên Xuân Hoa đứt từng khúc.
Niên Xuân Hoa tức giận chỉ vào Trân Dung Phương: "Heo nhà mày thế mà đụng vào Phúc Đoàn nhà tao, nhà mày nhất định phải gánh chịu trách nhiệm này đến cùng, bồi thường tiền bồi thường tiên thuốc men bồi thường phí dinh dưỡng."
Trần Dung Phương vô thức muốn chế giếu lại, Sở Chí Quốc lôi cô ấy một cái, Sở Chí Quốc người tốt ở nơi này, đương nhiên sẽ không vì mọi chuyện đều đẩy vợ ra ngoài.
Anh ấy lại không chết.
Sở Chí Quốc cảm thấy, bi kịch của em hai mình Sở Chí Bình và Bạch Giai Tuệ, Sở Chí Bình phải chịu chín mươi chín phần trăm trách nhiệm.
Mỗi lần, Sở Chí Bình chẳng lẽ không biết những mâu thuẫn kia giữa Bạch Giai Tuệ và Niên Xuân Hoa sao? Anh ấy biết, chỉ là vì lười nhác, sợ hãi khó làm trung gian ở giữa hai người, mỗi lần liên làm như rùa rụt cổ, để Bạch Giai Tuệ và Niên Xuân Hoa cãi nhau.
← Ch. 230 | Ch. 232 → |