Cái Cuốc (8)
← Ch.197 | Ch.199 → |
"Tôi, một là chưa kết hôn và thứ hai là tôi không có thai, tôi chỉ mới nói một câu bảo nó tránh xa gà nhà tôi ra, nó liên nói với đối tượng xem mắt của tôi rằng tôi chỉ có thể sinh con gái, tôi không quan tâm đến việc sinh con trai hay con gái, hay lấy chồng hay không, nhưng Phúc Đoàn ý tốt gì khi nói ra điều này không? Hả?" "
"Những người khác lại hỏi nó xem họ đang mang con trai hay con gái, đều là mang đồ đến tặng, mời nó xem giúp cho. Tôi nào có mời nó đến, nó lại xông xông xộc đến nói, có phải là thứ hạ tiện không? Tôi mắng nó là thứ hạ tiện, có sai không?"
Hàng xóm:... Bây giờ, không ai biết nói gì.
Đan Thu Linh mắng một đứa trẻ như thế này thì hơi quá, nhưng đúng là khi người khác đi xem mắt, Phúc Đoàn lại xông đến lên tiếng bàn tán không đâu, quả thực là kiếm chuyện nghe mắng.
Đặc biệt là ánh mắt một số nữ đội viên chợt lóe lên, phụ nữ càng hiểu rõ nỗi khổ của phụ nữ, ở nông thôn không có bức tường nào kín gió, công bằng mà nói, nếu như lúc bọn họ đang đi xem mắt tìm đối tượng lại bị một ả phù thủy trong đội xông xồng xộc đến nói một câu như vậy, không biết sẽ nhận được bao nhiêu ánh mắt khinh thường?
Phụ nữ ở nông thôn thật khổ sở mà.
Vì vậy, Đan Thu Linh không có lỗi gì với Phúc Đoàn, họ đều ở trong cùng một đội, sao nó lại có thể nói như vậy? Một số nữ đội viên lớn tuổi thậm chí còn cho rằng nếu ai đó nói như vậy về con gái của họ, họ nhất định sẽ liều mạng đánh ả ta.
Cho dù lúc này Phúc Đoàn có khóc lóc đau lòng đến đâu, cho dù khuôn mặt nhỏ tròn trắng nõn của cô bé có nở một nụ cười đầy phúc khí như thế nào đi nữa cũng không còn khiến người ta thấy đáng thương.
Thay vào đó, một nữ đội viên nói: Phúc Đoàn, con cũng đừng khóc nữa, lại xin lỗi Thu Linh, con là bậc con cháu, một đứa trẻ nhỏ như vậy, làm sao con hiểu những điều như cụt hay không cụt chân chứ, có một số điều con không được nói "
Phúc Đoàn cắn môi suýt nữa cắn đến chảy máu, yêu cầu cô bé xin lỗi Đan Thu Linh, cô bé không làm được... Cô bé có phúc như vậy, Đan Thu Linh là ai chứ? Chỉ là một người không có phúc mà thôi.
Niên Xuân Hoa như bị sốt rét, nói với Đan Thu Linh: "... Cô, Phúc Đoàn nhà tôi chuẩn lắm đấy! Chuẩn, linh, những gì nó nhìn thấy đều chính xác, trẻ em chỉ biết nói thật, làm sao có thể có tâm ma quỷ kế gì được chứ? Cô đang đổ lỗi cho người khác vì mình không có phúc sao?"
Nói xong, Niên Xuân Hoa hỏi dân làng: "Trong khoảng thời gian này, mọi người đều nghe nói rồi chứ, Phúc Đoàn của gia đình tôi nói rằng ai sinh con trai sẽ sinh con trai, ai sinh con trai sẽ con gái sẽ sinh con gái!"
Các đội viên đều ngại lên tiếng.
Những ngày này, mặc dù không còn nhạy cảm như trước, nhưng một số bóng đen vẫn khắc sâu trong lòng thế hệ cũ, nếu tám chuyện họ sẽ không tham gia vào những lời quái lực loạn thần như vậy.
Ngay cả khi có những người trẻ tuổi muốn làm theo lời của Niên Xuân Hoa, đều bị gia đình xua tay và bảo câm mồm lại. Niên Xuân Hoa ngu ngốc, đừng để bị bà ta dắt xuống hố.
Đan Thu Linh thì trực tiếp nói thẳng tại trận: "Tỷ lệ sinh nam nữ không phải là 50:50 sao? Đoán đại thì ai mà chả làm được chớ? Cho đến nay, mọi người thấy tỉ lệ đúng là bao nhiêu lần? Có đến năm mươi lần sao, mà dám nói ở đây mình nói chuẩn. Bà đó, cũng thấp hèn giống như con nhãi Phúc Đoàn, chỉ lợi dụng mong muốn có con trai của người khác."
"Đứa thì mới bảy tám tuổi đầu, lần trước đã giả thần giả quỷ nói mình là tiên nữ trị dịch gà, không đi học cách trị dịch gà với đội, chỉ muốn tự mình đi tìm thuốc, lần này lại giả vờ mình có thể phán được người khác sinh nam hay nữ, chẳng phải là để mọi người khen nó có phúc sao?"
← Ch. 197 | Ch. 199 → |