Đội Trưởng (8)
← Ch.140 | Ch.142 → |
Thấy Niên Xuân Hoa tỉnh lại, các cán bộ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hồng Thuận nói: "Nếu bà không khỏe, bà nên về trước. Nội dung cuộc họp để người nhà trở về báo cáo lại cho bà."
Lý Tú Cầm nghe xong, định đỡ Niên Xuân Hoa trở vê, Niên Xuân Hoa ánh mắt đờ đẫn, lắc lắc nói: "Không... Tôi muốn ở đây nghe!"
Lưu Thiêm Tài vẫn làm đội trưởng, Niên Xuân Hoa sợ, rõ ràng phúc khí lớn của Phúc Đoàn đã cảnh báo trước, sao có thể sai sót chứ? Niên Xuân Hoa nhất định phải ở lại đây, bà ta sợ Lưu Thiêm Tài sẽ gây khó dễ cho nhà bà ta, đến lúc đó mấy đứa con của bà ta không trụ được, còn có bà ta đi tranh giành!
Niên Xuân Hoa lạnh cóng, run rẩy ngẩng đâu lên nhìn Lưu Thiêm Tài, nặn ra một nụ cười nịnh nọt: "Đội trưởng Lưu là đội trưởng, tất cả chúng tôi đều thích, mấy ngày nay tôi xin nghỉ phép, cũng là thấy gương mặt khoan dung của đội trưởng Lưu tôi mới xin nghỉ. Lòng tốt của đội trưởng Lưu, tôi nhớ cả đời!"
HÌ hì
Một đội viên không nhịn được mà cười lên, tiếng cười này như có thể lây lan, không ít đội viên nhịn cười.
Niên Xuân Hoa này, đúng là có thể co được dẫn được, đáng tiếc là mọi người không ngu ngốc, còn bị bà ta lừa sao?
Trên mặt Lưu Thiêm Tài không có chút biểu cảm gì, anh ấy không không còn muốn nói chuyện với bà ta nữa.
Hồng Thuận cũng phớt lờ Niên Xuân Hoa, lớn tiếng nói: "Lần này, có một nhân sự sẽ bị điều động. Sở Hảo Dân trong đội sản xuất thứ chín, luôn tận tụy cống hiến vì nhân dân, bây giờ được thăng chức làm phó đội trưởng! Sau này, mọi người phải phối hợp công việc với ông ấy!" Hóa ra đây là chuyện tốt nhà họ Sở... Niên Xuân Hoa run tay nghĩ ngợi, may mà kiếm được vị trí phó đội trưởng.
Như vậy, ho dù Lưu Thiêm Tài muốn gây khó dễ cho nhà họ Sở bà ta, cũng phải cân nhắc để lại mặt mũi cho chú ba Sở! Nhưng, so với đội trưởng và đội phó, có vẻ như đội trưởng có nhiều quyền lực hơn.
Niên Xuân Hoa hối hận, tiếc xanh ruột. Sớm biết được... bà ta đã không ngang ngược như vậy.
Hồng Thuận nhìn trái nhìn phải, không thấy Sở Hảo Dân, hỏi: "Thời gian họp, Sở Hảo Dân ở đâu?"
"Ở đây!" Sở Hảo Dân từ xa nghe thấy giọng nói trong phòng thị chính, từ ngoài cửa bước vào, vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của mọi người, Sở Hảo Dân mặc một bộ đồ màu xanh, đội một chiếc mũ cùng màu, không có gì xuất chúng cả, điều khiến mọi người chú ý là Sở Hảo Dân xác đến một miếng thịt lợn.
Mùi thịt lợn xông vào mũi mọi người, tất cả mọi người nuốt nước miếng, đã bao lâu rồi không được ăn thịt?
Hồng Thuận nói: "Sở Hảo Dân, cuộc sống của ông thật tốt. Bây giờ có thể ăn thịt. Nhưng ông mang đến phòng thị chính để làm gì, cán bộ phải ra dáng một cán bội"
Sở Hảo Dân lau mồ hôi trên trán, ông ấy có vẻ rất lo lắng, cũng có vẻ liều lĩnh, Sở Hảo Dân xin lỗi Hồng Thuận: "Thịt này không phải của tôi, tôi mang đến để trả lại cho người khác."
Niên Xuân Hoa và Sở Chí Nghiệp đột nhiên có dự cảm không lành.
Đặc biệt là Niên Xuân Hoa, bà ta xấu hổ nắm chặt tay, hy vọng là do mình suy nghĩ nhiều, chú ba Sở không có ý đó, chú ba Sở sẽ không coi thường ân nghĩa người nhà.
Tuy nhiên, sự phát triển của tất cả sự việc, sẽ không vì suy nghĩ của Niên Xuân Hoa mà di chuyển.
Sở Hảo Dân xách thịt heo đi đến trước mặt nhà Niên Xuân Hoa, không nói lời nào quá đáng, hai tay đưa miếng thịt: "Chị hai, đây là thịt của nhà chị, em không nhận thưởng nếu không xứng đáng, không thể nhận món quà lớn như vậy, nhà chị đông trẻ con, đem về cho bọn trẻ thì còn gì bằng."
Mọi người:...
Lời này, có thể nói là vô vàn ý nghĩa.
Sở Hảo Dân không hề nói một lời có ý xấu với Niên Xuân Hoa, nhưng các đội viên không đoán được, Xuân Hoa này trước đây đã tặng đường cát trắng, bây giờ tặng thịt lợn, đây là ý gì?
← Ch. 140 | Ch. 142 → |