Giáo Dục (9)
← Ch.121 | Ch.123 → |
Những lời tương tự, thầy Tần đã nói với Sở Phong Sở Thâm rồi, nhưng hiệu quả nhận lại hoàn toàn khác.
Phúc Đoàn vẫn còn khóc, cúi đầu xuống không khỏi có chút nức nở, cô bé thật sự có phúc khí, tại sao nhiều người như vậy lại không tin...
Thầy Tần bị tiếng khóc làm cho muốn nổ tung cái đầu, hơn nữa thầy ấy cũng sợ, dù sao thây Tần và Phúc Đoàn cũng không có quan hệ thân thích, kết quả khiến người ta phải khóc, nếu Niên Xuân Hoa tìm đến làm ầm, thầy Tần không thể gánh nổi, không chừng còn phải mang theo tiếng xấu gấp trăm lần.
Thầy Tần không còn cách khác, phải dỗ dành Phúc Đoàn hồi lâu, cuối cùng Phúc Đoàn mới ngừng khóc, để Phúc Đoàn rời đi.
Thầy ấy mệt mỏi đưa chìa khóa phòng mượn đọc cho Sở Phong, nhờ cô bé giao lại cho đội trưởng, tạm thời rời khỏi đội sản xuất thứ chín.
Trên lông mi của Phúc Đoàn vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt nhỏ, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, Sở Phong nhẹ nhàng chào hỏi Phúc Đoàn, Sở Phong thì lại chán ghét, nắm lấy tay Sở Phong vội vàng kéo đi.
Sở Phong biết Sở Thâm đang sợ điều gì, sợ lát nữa Niên Xuân Hoa thấy Phúc Đoàn khóc, hiểm lầm rằng hai đứa trẻ làm cho khóc. Cô bé đi theo sát Sở Thâm.
Phúc Đoàn cắn môi, cô bé luôn cảm thấy anh Thâm tránh mặt mình.
Từ khi Phúc Đoàn đến nhà Niên Xuân Hoa, mấy đứa trẻ của Bạch Giai Tuệ, Thái Thuận Anh, Lý Tú Câm đều yêu thích đứa em gái mới này, Phúc Đoàn mũm mĩm xinh đẹp, lại nhận được sự yêu quý của Niên Xuân Hoa, hài lòng hơn nhiều so với mấy đứa em gái bị đàn áp âm u.
Phúc Đoàn mỗi ngày đều tỏa sáng, nhưng thứ không đạt được mới là thứ tốt nhất, Phúc Đoàn nghĩ đến Sở Thâm. Con châu chấu mà anh Thâm bắt được to hơn so với của các anh trai khác, anh Thâm có chiếc mũi cao, mặt mũi điển trai, so với những anh trai khác có một sức quyến rũ khó tả.
Cô bé muốn nối lại tình xưa với anh Thâm.
Phúc Đoàn suy nghĩ, con người nhỏ bé thở hổn hển chạy về phía trước, đuổi theo Sở Thâm đang nắm chặt tay Sở Phong: "Anh Thâm... chị Phong."
Sở Phong hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Phúc Đoàn chỉ háo hức nhìn chằm chằm vào Sở Thâm, hai ngón tay xoa xoa góc áo, lấy hết can đảm: "Anh Thâm, có phải anh ghét Phúc Đoàn không?"
Sở Thâm cau mày, ban đầu cậu bé không muốn nói chuyện, định sải bước lớn về phía trước, nhưng Phúc Đoàn chạy đến trước mặt Sở Thâm ngăn cậu bé lại, dưới sự mặt dày của Phúc Đoàn, Sở Thâm cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, Sở Thâm trả lời chắc như đỉnh đóng cột: "Phải, tao ghét mày."
Phúc Đoàn sững sờ.
"Bởi vì mày, tao, mẹ tao, em gái tao bị mắng bao nhiêu lần rồi? Tao và em gái tao bị mắng là nhãi ranh dịch gà, mày là tiên nữ có phúc, nếu tao tiếp tục chơi với mày, vậy sẽ là nhãi ranh dịch gà hầu hạ tiên nữ, không bao giờ! Mày chơi một mình đi"
Phúc Đoàn do dự nói: "Mặc dù em có phúc... nhưng em cũng không coi thương anh..."
Anh Thâm biết bắt châu chấu, Phúc Đoàn quả thực rất thích cậu bé. Còn về chị Phong, Phúc Đoàn không muốn lừa dối bản thân, quan hệ của hai đứa trẻ không được tốt.
"Mày không coi thường tao, nhưng tao coi thường mày. Không chơi với một tiên nữ có phúc như mày, tao vẫn rất vui vẻ, chúng ta không cùng đường." Sở Thâm nói không chút lưu tình. Cậu bé mới tám tuổi, ngày ngày cùng Sở Phong lên núi xuống núi, sau khi tính khí được cởi mở, không còn quan tâm đến sự chấn áp không có phúc đó của Niên Xuân Hoa nữa.
Những nô lệ ở xã hội cũ mới phải chống lại địa chủ.
Cậu bé là người của xã hội mới, không lẽ phải thừa nhận bản thân không có phúc khí như người ta, ngày ngày đi nịnh bợ người ta? Đi chết đi!
Phúc Đoàn hai mắt đẫm lệ, cơ thể nhỏ bé lắc qua lắc lại.
Anh Thâm tại sao lại ghét cô bé như vậy? Những lời đó giống như nhát dao đâm vào tim Phúc Đoàn, nhưng Phúc Đoàn không muốn trách anh Sở Thâm, lúc đầu anh Thâm đưa cô bé đi bắt châu chấu, Phúc Đoàn rất thích.
← Ch. 121 | Ch. 123 → |